Khương Đường rũ mắt, gằn từng chữ một : “Phu nhân, ngũ công tử đến Tây Bắc,  chỉ đơn giản là vì ngự triều, cũng  đơn giản là vì bá tánh ngự trình.”
Trong lòng    bảo vệ mới  thể vô tư  sợ hãi như .
Miệng Trịnh thị khẽ hé mở, như đang chìm trong suy nghĩ, giờ phút , trong mắt Khương Đường, Trịnh thị   hầu phu nhân gì cả, mà chỉ là một mẫu  lo lắng cho hài tử mà thôi.
Khương Đường nhanh chóng múc một muỗng cháo: “A—”
Trịnh thị cúi đầu  bát cháo  tôm khô màu trắng cam với lòng đỏ trứng vịt màu hoàng kim óng ánh, giống như Khương Đường , chỉ  thôi  thấy ngon.
Bà  bao giờ để  khác dỗ ăn thế  , chỉ  hài tử mới thế . Mấy đứa con của Trịnh thị cũng  như  bao giờ.
Khương Đường : “Phu nhân thử một muỗng , chắc chắn  ngon.”
Trịnh thị  mặt Khương Đường, bà từng  Vĩnh Ninh hầu từ góc độ , cái mặt già …   thấy bực.
Cô nương  thực sự  ưa ,  một hồi, Trịnh thị mới ăn một miếng.
Sau khi uống hơn nửa chén cháo, Khương Đường lấy khăn lau miệng cho Trịnh thị: “Phu nhân, nô tỳ  ngài nhớ Ngũ công tử, Ngũ công tử cũng nhớ ngài lắm. Ngài  khỏe mạnh chờ Ngũ công tử  về.”
Trịnh thị  điều  chứ, nhưng    thôi: “Ngươi   ngoài .” Khương Đường  một tiếng, dọn dẹp chén đũa: “Nô tỳ cáo lui.”
Bước  khỏi phòng, Khương Đường đóng cửa .
Nhìn thấy cái chén , Hàn thị mới yên tâm: “Tốt, ngươi lui xuống , phòng bếp nhỏ chuẩn  đồ ăn xong  đấy.”
Ăn  là chuyện  , ăn ngon uống , từ từ sẽ khỏe  thôi.
Chạng vạng, Vĩnh Ninh hầu trở về,  Trịnh thị một lúc   ,  khi Cố Kiến Châu hạ chức  lập tức đến chính viện nhưng  thấy  .
Vĩnh Ninh hầu  vài bước ở ngoài phòng: “Về hết .” Cố Kiến Châu: “Mẫu  tại con mới…”
Hắn  ở  thêm chốc nữa.
Vính Ninh hầu : “Con là đầu bếp  là đại phu, ở đây  cần con,  gì mà tại con,  chuyện  dùng não, chẳng lẽ con  chuốc họa cho hầu phủ  ?”
Mấy lời như  tuyệt đối    bậy.
 
Cố Kiến Châu bướng bỉnh: “Con chờ mẫu  uống thuốc xong  về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-162.html.]
Vĩnh Ninh hầu vẫn thấy hài lòng với Cố Kiến Châu, chỉ là tính tình  thật thà,   mài giũa. Cố Kiến Sơn còn trưởng thành, chững chạc hơn  nhiều, ông cả đời ngựa chiến thiên hạ, may mà   kế thừa.
“Thôi, con  trông nom thì trông nom .”
Cố Kiến Châu trông nom tới nửa đêm, khi trở về nha  khác  về hết , chỉ  Bạch Vi canh cửa: “Tứ gia, đại nương tử ngủ , ngài dùng cơm , phòng bếp nhỏ hấp bánh bao với cháo…”
Cố Kiến Châu: “Ta  đói bụng, ngươi  xuống .”
Hắn đẩy cửa  phòng, trong phòng thắp một trản đèn, ánh nến chợt lóe chợt tắt,   đến mép giường  xuống, Lục Cẩm Dao ngủ  ngon. Hắn   lúc  nhận công lao lương khô tuân lệnh đến Điền Nam là đúng  sai, nếu   thì sẽ  xảy  chuyện như .
Đến bây giờ  mới hiểu , lúc  khi ngũ  rời    chịu đựng những gì, khi đó Cố Kiến Sơn mới bao lớn  chứ.
Sáng sớm hôm , Lục Cẩm Dao soạn đồ cho Cố Kiến Châu, nàng  tính phái Lộ Trúc với Tinh Tương  theo Cố Kiến Châu đến Điền Nam, tuy ngày thường Cố Kiến Châu  cần nha  hầu hạ, nhưng  nha   theo tiện hơn nhiều.
Lộ Trúc  việc đáng tin cậy, Tinh Tương  chút y thuật, bây giờ nàng  Trần ma ma nên tạm thời  cần Tinh Tương, những  còn  thì canh giữ Yến Kỉ Đường mới nàng.
Trịnh thị  đường, nhưng Cố Kiến Châu  thể  .
Vốn dĩ bởi vì chuyện rời   khiến cho trong lòng ai cũng thấy khó chịu, bây giờ Trịnh thị   bệnh, họ càng khó chịu hơn nữa. Cố Kiến Châu cảm thấy  là  con  thể  tròn chữ hiếu, là  phu quân  thể che mưa chắn gió cho thê tử.
Nếu là  , những tâm sự  chắc chắn  thể trốn khỏi mắt Lục Cẩm Dao, nhưng bây giờ Cố Kiến Châu  học cách che giấu.
Soạn một vài món đồ mang   đường cho Cố Kiến Châu xong, Lục Cẩm Dao : “Đến chính viện .”
Lục Cẩm Dao cho rằng, Trịnh thị ăn cơm  là   nữa,  ngờ buổi sáng thức dậy Trịnh thị đột nhiên sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Mời đại phu bên ngoài cũng vô dụng, cuối cùng Vĩnh Ninh hầu cầm lệnh bài của   cung mời thái y.
Từ trong cung đến là Lý thái y, Lục Cẩm Dao từng  vinh hạnh gặp qua một .
“Giống như  sốt nhưng  , mà cứ như  thứ gì đó chặn , gần đây tôn phu nhân   chịu kích thích gì ?”
 
Vĩnh Ninh hầu đưa mắt  Trịnh thị  giường, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tóc ướt đẫm mồ hôi, trong miệng  ngừng gọi tên Cố Kiến Sơn.
“Chưa từng chịu kích thích gì.”
Lý thái y : “Vậy  tiên kê chút thuốc an thần là  .”