Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:38:16
Lượt xem: 7
Giữa trưa, Khương Đường với Triệu đại nương cùng nhau nấu bữa trưa, Cố Kiến Châu quay về nên lại nấu sáu món mặn một món canh.
Cố Kiến Châu ăn cơm ở nhà hai ngày, cuối cùng trông khá hơn chút, đến Điền Nam một chuyến khiến hắn gầy đi, nhưng Lục Cẩm Dao tin có thể làm hắn béo lại. Cố Kiến Châu ăn cũng nhiều, buổi trưa hằng ngày không có chút cơm thừa canh cặn nào, gì mà thịt kho tàu, giò hầm, gà nướng, vịt nướng hắn đều thích ăn.
Đôi khi, Lục Cẩm Dao ăn không hết cơm Cố Kiến Châu sẽ ăn sạch hết cả phần của nàng ấy.
Hai ngày nay Cố Kiến Châu ăn uống không tồi, duy chỉ có hôm nay, hắn nhìn đồ ăn hồi lâu không chịu động đũa.
Lục Cẩm Dao gắp một con tôm cho hắn: “Mau ăn đi.”
Sáng nay Cố Kiến Châu đến Hàn Lâm viện, tới gần giữa trưa mới về. Hắn cầm hết sách để ở Hàn Lâm viện về, có cả một sọt đựng mấy thứ linh tinh.
Sau này hắn không phải đến Hàn Lâm viện nữa.
Cố Kiến Châu đưa tay đè lại cổ tay Lục Cẩm Dao: “A Dao, ta có lời muốn nói.”
Lục Cẩm Dao buông đũa xuống, một tay khác đặt lên mu bàn tay Cố Kiến Châu: “Chàng nói đi, là chuyện điều nhiệm đúng không, nhưng chàng phải đi đâu? Là Hộ Bộ hay nơi nào, Thánh Thượng kêu chàng đi trị thủy…”
Trước giờ Cố Kiến Châu chưa bao giờ nói nhảm, nếu hỏi từ sáng thì chính là đã quyết định rồi, chỉ là bên trên chưa hạ chỉ mà thôi.
Chuyện triều đình Lục Cẩm Dao không hỏi nhiều, đối với nàng ấy khi nào Cố Kiến Châu muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói sẽ cứ ậm ừ mãi không nói.
Nhưng nàng ấy thấy tiếc, hắn mới về có ba ngày thôi mà. Giờ lại phải đi nữa.
Cố Kiến Châu hồi lâu không nói.
Hắn ngồi bên cạnh Lục Cẩm Dao, vẫn mãi kéo tay nàng ấy.
“A Dao, Thánh Thượng điều ta đi Công Bộ, lệnh Công Bộ thượng thư đến Điền Nam trị thủy trước, ta sẽ cùng đi với hắn.”
Hộ Bộ chịu trách nhiệm cứu tế, Công Bộ chịu trách nhiệm đồn điền thủy lợi, Cố Kiến Châu còn tưởng rằng hắn sẽ đến Hộ Bộ, nhưng Cố Kiến Thủy đã nhậm chức ở Hộ Bộ, hai huynh đệ bọn họ không thể cùng tiến vào Hộ Bộ được.
Công Bộ thích hợp với hắn hơn.
Thánh Thượng phái Công Bộ đi Điền Nam tu sửa thủy lợi, mùa lũa định kỳ từ tháng năm đến tháng chín, Cố Kiến Châu ít nhất phải đi đến tháng chín.
Còn chuyện tu sửa thủy lợi, phải đợi tháng năm năm sau khi mùa lũ định kỳ tới mới biết hiệu quả tu sửa như nào.
Lục Cẩm Dao dự sinh vào tháng một, Cố Kiến Châu không biết có được thấy hài tử ra đời không nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-159.html.]
Bây giờ hắn căn bản không dám nói khi nào mới có thể trở về, trong lòng càng nhiều vướng bận thì lại càng không nỡ đi.
Thịnh Kinh có phụ mẫu của hắn, có Lục Cẩm Dao, có con.
Hắn không thể tưởng tượng được, lúc trước tại sao Cố Kiến Sơn mới chừng ấy tuổi đã rời khỏi nhà, ra chiến trường c.h.é.m giết…
Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Mới có mấy ngày, bây giờ phải định cư ở Điền Nam đúng không, không thể giống như lần trước, chàng nhớ thu dọn thêm đồ đạc. Ăn cơm trước đi, không phải mai đi thì không vội.”
Mắt Cố Kiến Châu cay cay: “Ta…”
Ánh mắt Lục Cẩm Dao dịu dàng: “Chàng cái gì mà chàng, không phải sáng nay đã nói rõ rồi sao, ta là nương tử cả chàng, chàng là phu quân của ta, mấy chuyện này không phải đã thương lượng hết rồi sao?”
Chuyện gì Khương Đường cũng biết, nàng làm việc vì nước vì dân không cần hồi báo, công thức như vậy mà nói cho là cho, Lục Cẩm Dao không ngốc đến mức chút chuyện này cũng nhìn không thấu.
Nàng ấy nên học Khương Đường, trên người Khương Đường có rất nhiều phẩm chất người khác nhìn không thấu, hào phóng, dũng cảm, ít so đo.
Cố Kiến Châu: “Ngày kia ta đi.” Lục Cẩm Dao: “Được, ăn cơm đi.”
Thật ra Cố Kiến Châu muốn nói, kêu Lục Cẩm Dao cùng hắn đến Điền Nam, nhưng hắn đã đi qua Điền Nam, không phồn hoa như Thịnh Kinh, lũ lụt qua đi, khắp nơi hoang vắng.
Lục Cẩm Dao đi với hắn là chịu khổ, huống chi nàng ấy còn đang có thai.
Với lại, phụ mẫu đều ở Thịnh Kinh, hai phu thê họ không thể đều đến Điền Nam, cửa hàng thôn trang cũng đều ở đây, Lục Cẩm Dao không đi được.
Hắn sẽ cố gắng trở về sớm hơn chút.
Sau khi ăn trưa xong, Cố Kiến Châu đến Công Bộ điểm danh.
Lục Cẩm Dao không ngủ trưa, nàng ấy đến chính viện, kể lại chuyện Cố Kiến Châu bị điều đến Công Bộ: “Xưa nay không có ai ở Hàn Lâm Viện hai năm đã được điều đến Công Bộ.”
Cố Kiến Thủy ở đấy bốn năm rồi lại đến Tương Thành ở hai năm mới được đi Hộ Bộ, chức quan còn không bằng Cố Kiến Châu.
Trịnh thị mừng rỡ: “Vậy đúng là Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, cũng may đầu tháng ta có đến Phổ Đà Tự.”
Trịnh thị không biết nói gì cho phải: “Đây là chuyện vui lớn, gia đình chúng ta phải tụ lại một bữa mới được.”
Hai nhi tử đều đã thăng chức, đều có triển vọng, làm sao Trịnh thị không vui mừng cho được. Tuy Cố Kiến Hải là thứ tử nhưng từ nhỏ đã được bà dạy dỗ, cần phải xử lý mọi việc công bằng, vậy cùng nhau ăn mừng thôi.