Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:38:11
Lượt xem: 5
Sau khi trở về, Khương Đường bắt đầu làm bột khoai nưa.
Cách làm cũng không khác cách làm bột khoai lang là bao, trên thực tế, những giống thực vật ăn rễ như củ sen khoai lang khoai tây này, đều có thể làm thành bột.
Củ sắn có thể làm thành bột làm bánh trôi, bột khoai lang có thể làm gia vị, các loại đậu xay thành bột có thể làm sương sáo, cho một ít giấm và ớt vào, trộn lên một chút là được một món ăn ngon.
Khoai nưa làm thành thạch không có hương vị kỳ quái gì hết, rưới nước đường đỏ lên, rắc nho khô cùng các loại nguyên liệu nhỏ khác, mùa hè ăn một chén, buổi tối cảm thấy thoải mái hơn ngày thường.
Chén thứ nhất là Triệu đại nương nếm thử, vẻ mặt Khương Đường trông mong nhìn chằm chằm, không đợi Triệu đại nương nuốt xuống liền hỏi: “Như thế nào?”
Triệu đại nương nhai nhai, hương vị không thể nói là kỳ quái, lúc nhìn Khương Đường làm cảm giác giống như đang làm bánh phấn, nhưng cảm giác lại giòn hơn so với bánh phấn.
Bột khoai lang có cảm giác sền sệt, ăn vào thấy hơi nghẹn, nhưng cái này thì không như vậy.
Nước đường nâu sền sệt, đậu phộng được ngâm một chút, hơi mềm. Nho khô và sơn tra một ngọt một chua, còn có một tia hương hoa quế như có như không.
Ăn ngọt mà không ngấy, giải nhiệt sảng khoái.
“Rất ngon nha, cảm giác mát lạnh như có băng, cho dù là ăn một chén trước bữa ăn hay sau bữa ăn cũng được cả.” Triệu đại nương cảm thấy thứ này, kể cả người thích ăn bánh phấn hay thích ăn đồ ngọt cũng thích ăn: “Tiểu Đường, ngươi nói cái nguyên liệu này làm thành món rau trộn lạnh cũng được à?”
Lấy cái này làm thành sợi miến còn không phải là món sợi khoai nưa trộn lạnh sao?
Khương Đường nói: “Nhất định là được, nếu cho đại nương tử ăn, vậy thì không thể cho thêm sơn tra, đồ chua... Cho thêm ít hạnh chua cũng được.”
Triệu đại nương lại thử cho hạnh khô chua vào, hương vị cũng không tệ.
Sau khi nếm thử thấy chỗ nào cũng thích hợp, lúc này mới dùng chén sứ trắng múc ra một chén, mặt trên rắc đậu phộng giã nhỏ cùng các loại nguyên liệu nhỏ, lại rưới thêm một thìa nước đường nâu sền sệt, bày lên thìa sứ trắng đồng bộ, lúc này mới đưa đến chính phòng.
Mấy thứ đồ Khương Đường tự mua cũng làm mười chén, thứ này cũng chỉ tốn thời gian làm bột, sau khi chuẩn bị xong chính là bỏ các loại nguyên liệu nhỏ vào bên trong.
Bởi vì nguyên liệu khoai nưa làm ra món này rất đắt, cho nên món thạch băng này không thể như giá món chay, vẫn là mười sáu văn tiền một chén.
Bội Lan cũng cảm thấy có hơi đắt tiền, nhưng lại không ngăn cản được sự thèm ăn, trong lòng nghĩ ta chỉ nếm thử mà thôi, nếu không dễ ăn thì lần sau không mua nữa là được.
Kết quả sau khi ăn xong lại lấy thêm một chén từ chỗ Khương Đường, may mắn giá bán cho các nàng rẻ hơn nha hoàn ở các viện khác một chút, nếu không thì toàn bộ tiền công một ngày cũng tiêu sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-156.html.]
Khương Đường nói: “Cái này đừng ăn nhiều, không chắc bụng đâu, ăn xong đợi một lát liền đói bụng lại.”
Bội Lan xoa bụng: “Ừ, ta ăn không nhiều lắm.”
Khương Đường bán được tổng cộng mười sáu phần, Yến Kỉ Đường bốn phần, các viện khác mười hai phần. Tổng cộng kiếm được hai trăm hai mươi đồng tiền, trừ bỏ chi phí, kiếm được hơn tám mươi đồng.
Mới xâu tiền lại xong, Nguyệt Vân liền tới truyền lời: “Đại nương tử bảo ngươi đi qua nói chuyện.”
Chén thạch băng kia Lục Cẩm Dao đã ăn hơn phân nửa, chén sứ trắng bày trên bàn nhỏ bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào, phía trên một mảnh ánh sáng.
Khương Đường hành lễ: “Nô tỳ gặp qua đại nương tử.” Lục Cẩm Dao giơ tay lên: “Ngồi đi.”
Nàng ấy vẫn luôn nói làm ăn phải đi từng bước một, giống như gà nướng vịt nướng ngày đó, nàng ấy cảm thấy ngon, nếu thật sự lấy ra bán cũng có thể kiếm tiền. Nhưng mở cửa hàng có nghĩa là thuê cửa hàng mặt tiền, mời chưởng quầy sư phụ làm giúp, cứ như vậy phải chuẩn bị ít nhất nửa tháng mới xong.
Cửa hàng càng nhiều càng phí tâm, cho nên Lục Cẩm Dao vẫn luôn trì hoãn kéo dài.
Nhưng có thứ có thể trì hoãn, có thứ lại không.
Tựa như cái này, mặc dù ngon, nhưng chỉ có mùa hè nóng bức mới có người mua, chờ đến mùa thu lạnh thì ăn không được, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ bán được hơn một tháng.
Hơn nữa là có vị ngọt, đặt ở Cẩm Đường Cư bán là được, không cần một mình thuê riêng một cái cửa hàng.
Lục Cẩm Dao gọi Khương Đường tới đây là muốn hỏi xem chi phí như thế nào, có thể buôn bán được hay không.
Làm ăn, đương nhiên là muốn kiếm tiền.
Lục Cẩm Dao nói: “Nguyên liệu làm ra thứ này là cái gì?”
Khương Đường đáp: “Là khoai nưa, mua từ y quán bên ngoài, thứ này có thể làm thuốc, đi vòng quanh mấy chỗ chỉ có y quán mới có.”
Lục Cẩm Dao nói: “Giá có đắt không?”
Khương Đường: “Cái này ở y quán bán theo lạng, năm văn tiền một lạng.”
Cũng chính là năm mươi văn một cân, nhưng bởi vì khoai nưa của y quán là loại đã được bào chế nên so với giá củ tươi đắt hơn, hẳn là đắt gấp năm sáu lần.