Trịnh thị  dậy đỡ Cố Kiến Châu dậy: “Trở về là  , trở về là  . Sao con  gầy thành…như ...”
Vốn dĩ bà       gầy thành bộ dạng quỷ quái , nhưng cảm thấy lời  cực kỳ  thích hợp, lời đến bên miệng liền sửa .
Trịnh thị  đầu  liếc  Lục Cẩm Dao, hốc mắt Lục Cẩm Dao ửng đỏ,  nghĩ nàng đang mang thai, quá mức thương tâm cũng  , vội vàng đỡ lời: “Nhìn  vẻ  tinh thần hơn,  tinh thần hơn nhiều.”
Cố Kiến Châu  về phía Lục Cẩm Dao, gật đầu  với nàng .
Lục Cẩm Dao  đầu , nhanh chóng lau  nước mắt  khóe mắt, trong nháy mắt khi  thấy Cố Kiến Châu vẫn là đau lòng, nhưng mà  thể bình an trở về là  .
Khóe miệng nàng  cong cong: “Gầy  vẫn là  hơn, gầy chứng tỏ ở bên   sức  việc.”
Khương Đường  ở phía , nàng thầm nghĩ,  thế   thành  vô tình ám chỉ Cố Kiến Thủy một phen. Lúc Cố Kiến Thủy trở về là xe ngựa gã sai vặt, bên  còn  một mỹ kiều nương.
Cố Kiến Châu  giống như chạy nạn trở về.
Trong nguyên tác   đoạn kịch bản , Khương Đường cũng   vì  Cố Kiến Châu cứu trợ thiên tai,  lẽ  một phần nhỏ nguyên nhân ở   Lục Cẩm Dao.
Hai  bọn họ, vẫn luôn tạo thành tựu cho .
Cố Kiến Châu hiểu Lục Cẩm Dao khó xử, hiểu  sự độc lập của nàng . Lục Cẩm Dao cũng  Cố Kiến Châu  dễ dàng, lúc  mới ở trong Hầu phủ nước sôi lửa bỏng nâng đỡ lẫn   đến cuối cùng.
Cố Kiến Hải : “Mẫu     cần  lo lắng, tình hình thiên tai ở Điền Nam   khống chế. Tri huyện tri phủ ở địa phương   thể tự  ứng phó  . Khâm sai đại thần tiến cung diện thánh, những  còn  đều  trở về. Đệ    sai, Tứ  lập công ở Điền Nam.”
Cố Kiến Châu  đến bên cạnh Lục Cẩm Dao,   thì gầy , kỳ thật vẫn là rắn chắc: “Không  lập công, là bởi vì A Dao.”
Lúc  rời , Lục Cẩm Dao thu dọn hành lý cho , ngoại trừ y phục cùng lương khô, còn mang theo giấm và vôi sống.
Khi đó khâm sai đại thần đang nghị sự, chỉ     việc gì để ,  liền giúp nạn dân gánh nước phân phát lương khô.
Trừ chuyện  , còn phun nước vôi và giấm ở các góc nơi nạn dân sinh hoạt.
Trước  Cố Kiến Châu  hiểu những thứ , cũng chỉ là dựa theo những gì Lục Cẩm Dao  để . Số lượng  mang theo  nhiều lắm, chỉ rải ở mấy cái lều trại của nạn dân.
 
Sau đó,  dân ở nơi đó  nhiễm bệnh dịch.
May mắn trong    theo  thái y, nhưng thái y cũng  giúp  gì,   chữa khỏi thì     bệnh, lặp  lặp  nhiều  như , tìm  thấy căn nguyên chính là trị ngọn mà  trị  gốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-153.html.]
Sau đó kiểm tra kỹ mới phát hiện  mấy gian lều trại của nạn dân  xảy  chuyện gì, hỏi mới  là Cố Kiến Châu rắc nước vôi và giấm.
Lúc   dùng nước vôi và giấm tiêu độc khử trùng,  chữa bệnh, hai bút cùng vẽ, tình hình dịch bệnh mới  thể khống chế .
Khi họ rời khỏi Điền Nam, hầu hết các nạn dân  trở  bình thường.
Cố Kiến Châu lập công, hơn nữa phương pháp  đối với các loại dịch bệnh   cũng  ích, chữa bệnh cứu  chỉ riêng việc thông gió thoáng khí là  đủ, dùng nước vôi rắc càng  hiệu quả hơn.
Mặc dù   nguyên nhân trong đó, nhưng hữu dụng là .
Động tác Lục Cẩm Dao dừng , khóe mắt nàng  liếc mắt  Khương Đường, Khương Đường cúi đầu, giống như tư thế của Lộ Trúc.
Đây là Khương Đường  cho nàng  .
Lương thực cứu trợ thiên tai chính là chủ ý của Khương Đường, cái  cũng .
Trong lòng Lục Cẩm Dao do dự nhưng vẫn quyết định  .
Cố Kiến Hải bởi vì việc  mà lập công,  chỉ  phương pháp  là do tứ phòng đề xuất.
Cố Kiến Châu  thể lập công   thì thánh thượng vẫn còn  , nếu như Trịnh thị  tất cả những chủ ý  đều là do Khương Đường nghĩ , suy nghĩ như thế nào cũng  .
Cảm thấy nàng thông minh ? Vẫn cảm thấy một nha  như nàng quá mức thông minh.
Nơi  còn  Cố Kiến Hải ở đây nữa.
Lục Cẩm Dao  : “Đây cũng là do    từ nơi khác, cũng   là chủ ý  nghĩ , nhưng mà nếu như  ích với dân chúng thì đó chính là một biện pháp .”
“ ,  quản công lao nhiều  ít,  thể cứu  dân chúng mới là thật.” Cố Kiến Châu khẽ nở nụ ,  mặt mẫu  cùng  trưởng,   tiện  cái gì, chỉ âm thầm chạm  cổ tay Lục Cẩm Dao một chút, nhẹ nhàng chạm một chút liền nhanh chóng buông .
Trịnh thị  đến mức khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, hai nhi tử đều  thánh thượng coi trọng,   chính là quang tông diệu tổ .
“Được   ,  các con vì nước vì dân , con xem bộ dáng  của con , Nam Hương, mau truyền cơm.” Trịnh thị  bộ dáng  của Cố Kiến Châu, nhất định là ở Điền Nam  chịu  ít khổ sở.
 
Làm   thể  chịu khổ  chứ? Bên    nha  hầu hạ, cũng   đồ ăn  sẵn,  là quan viên trong triều, nhưng  quan giai lớn hơn nữa.
Cũng may   Vĩnh Ninh Hầu phủ mất mặt.