Quay về Yến Kỉ Đường, Khương Đường để hai hộp đựng thức ăn  phòng bếp nhỏ, qua một lúc thì đợi  Bạch Vi.
Bạch Vi : “Đại nương tử gọi ngươi đến  chuyện.”
Hôm nay Bạch Vi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện, canh bên ngoài đại sảnh nên  ngóng   ít thông tin.
“Phu nhân đến để  Trần ma ma, tính tình Trần ma ma thật thà trung hậu, chỉ lo chăm sóc đại nương tử sẽ  quan tâm đến chuyện khác, giống như Cao ma ma . Phu nhân   lòng với đồ ăn bữa trưa,  cộng thêm đại nương tử  thai nên trông  vui, lúc  về  gương mặt còn mang theo nụ .”
Làm nha  thì  hiểu  mặt đoán ý.
Bạch Vi vẫn còn lo lắng, bốn nha  bồi giá lúc ban đầu thì ba  bọn họ là rõ ràng trong lòng. Trời xui đất khiến Khương Đường tới phòng bếp nhỏ, Bạch Vi sợ phu nhân sẽ đưa Khương Đường về.
Bây giờ tất cả    đấy , tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
Khương Đường: “Đa tạ.”
Bạch Vi bất đắc dĩ mỉm : “Cái   gì mà  cảm ơn.”
Khương Đường thấp giọng : “Ta mang  ít đồ ngon từ phòng bếp lớn về, các ngươi còn  ăn cơm  nhỉ, lát nữa cùng ăn.”
Nàng  đến phòng bếp lớn của tiền viện, ba  Bạch Vi  theo Lục Cẩm Dao đến chính viện đều mới  về.
Bạch Vi: “Còn  , thế   gọi Lộ Trúc, Hoài Hề tỷ tỷ.”
Nàng  đến phủ Vĩnh Ninh hầu  hai năm mà còn  nếm thử món ăn của phòng bếp lớn bao giờ,    ké miếng của Khương Đường. Cơ mà Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp việc, đồ ăn cũng là nàng  nên ăn   ăn cũng   gì khác.
Khương Đường vội vã đến phòng chính.
Đương là lúc nóng nhất nên trong góc phòng  đặt hai chậu đá lạnh. Vì mới đặt  nên đá viên vẫn còn  nhiều,  nền gạch ở góc tường còn đọng một vũng nước sương, quả đúng là mát hơn bên ngoài nhiều.
Trước mặt Lục Cẩm Dao đặt một cốc  hoa quả màu tím nhạt, bên trong bỏ dâu và mơ, vị chua ngọt còn đậm hơn so với khi xưa.
Khương Đường hành lễ: “Nô tì bái kiến đại nương tử, nô tì  bái kiến phu nhân, xin đại nương tử thứ tội.”
Nụ  ánh lên trong đôi mắt của Lục Cẩm Dao: “Ngươi ở phòng bếp lớn, nào  đến , cũng coi như là  bái kiến , phu nhân vô cùng hài lòng với tay
nghề của ngươi.”
Khương Đường: “Phu nhân  lòng là may mắn của nô tì.”
Lục Cẩm Dao gọi Lộ Trúc một tiếng. Lộ Trúc cầm một cái hầu bao đến. Lục Cẩm Dao: “Bữa tiệc hôm nay  lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-148.html.]
Tăng thêm thể diện cho nàng  thì đương nhiên  tính là ,  thưởng  phạt,    thì Lục Cẩm Dao  từng keo kiệt chuyện ban thưởng.
Cho tới tận giờ, Khương Đường vẫn  từng  điều gì khiến nàng   trách phạt.
Khương Đường nhận lấy hầu bao, bên trong  nhẹ, chạm  thì phát  tiếng giòn tan,  lẽ   là bạc. Trong thời điểm như  thì  thể mở  xem , nàng kìm nén tâm trạng  xem: “Cảm ơn đại nương tử ban thưởng.”
Đây hình như là  đầu tiên Khương Đường  gọi  phòng để ban thưởng đồ, ngày xưa chỉ cho Lộ Trúc, Hoài Hề đưa đồ đến.
Lục Cẩm Dao : “Đây là ngươi đáng  nhận, tuy ngươi là nha  nhị đẳng nhưng  việc   hình  dạng . Làm việc cẩn thận, ngày  sẽ càng nhiều hơn.”
Thứ càng nhiều hơn đương nhiên là phần thưởng.
Lúc nàng   những điều   hề kiêng kỵ Lộ Trúc, Hoài Hề, cũng  ý nhắc nhở: “Được ,   chuyện gì khác thì các ngươi lui xuống .”
Khương Đường lui  chuẩn  ăn cơm.
Sáng sớm nàng ăn vội ăn vàng  mấy miếng, bây giờ  quá trưa nên thấy đói từ lâu.
Đám Lộ Trúc cũng  ăn, ba   ngoài,    hầu hạ đổi thành Nguyệt Vân, Bán Hạ.
Ba  cùng   đến phòng bếp nhỏ, Bạch Vi  bới cơm  xong, đồ ăn cũng  nóng hổi .
Lộ Trúc: “Mang về  bao nhiêu thứ ,   thơm như thế?”
Khương Đường đáp: “Thức ăn nhiều mà  thì ít, đồ ăn còn dư thì chia cho bốn  bọn .”
Lấy về thì   nguội , Bạch Vi hâm nóng từng món một nên trông chẳng khác gì so với lúc mới nấu .
“Thay đổi khẩu vị mới, đây là đầu bếp Trần của phòng bếp lớn với Tôn đại nương, Lý đại nương ở chính viện nấu đó.”
Khương Đường thích thịt luộc giã tỏi nên học món ăn sở trường của Triệu đại nương, chỉ là dư   nhiều, mang về   bốn miếng.
Vừa đủ mỗi  một miếng.
Lộ Trúc  khỏi nuốt nước bọt: “Cái  thơm quá !”
Gạo tẻ ngọc bích của phòng bếp lớn trộn cùng với thịt kho béo mà  ngấy, cắn một miếng thịt viên đẫm sốt, cả  dày đều thoải mái.
Bạch Vi vội bới miếng cơm : “Đây mới gọi là ăn cơm, tết Đoan Ngọ cũng chỉ  ba món,  sắp đói c.h.ế.t .”
Lộ Trúc: “Ch.ết gì mà ch.ết,  kiêng kỵ gì cả!”