Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:16:01
Lượt xem: 12

Sắc mặt Trần thị thoáng thay đổi: “Nha hoàn nhị đẳng? Nó nấu món quê hương gì hợp khẩu vị của con thế?”

Lục Cẩm Dao: “Không chỉ hợp khẩu vị của con, cũng hợp cả khẩu vị của mẹ chồng con, ba đại sư phụ ở phòng bếp lớn đã theo đến Tây Bắc rồi nên Khương Đường phải tới đó giúp việc.”

Trần thị chau mày: “Hài tử này, chuyện lớn như thế mà cũng không nói với ta. Nôn nghén thì ta tìm một ma ma chăm sóc con, Trần ma ma là lão nhân của tổ gia đằng ngoại của con, dùng là yên tâm. Bà đỡ ta cũng đã tìm cho con rồi, chờ tháng bầu của con to hơn một chút thì sẽ vào ở.”

“Còn về Khương Đường, dạo này con có mang, nương cảm thấy vẫn nên dựa theo ý tưởng trước đây, từ khi con mang thai đến khi hồi phục sau sinh phải mất hơn một năm. Khương Đường xinh đẹp, mà con người lại ngu ngốc, nào có người phù hợp tâm ý như thế.”

Lục Cẩm Dao vội kéo tay Trần thị: “Nương, tình cảm của con với phu quân sâu đậm, hắn từng nói sẽ không nạp thiếp đâu. Dẫu cho ngày sau lòng dạ thay đổi, con cũng có thể thản nhiên chấp nhận, có con rồi thì sẽ không đau buồn vì hắn. Khương Đường… quả thật rất hợp ý con.”

Biết tiến biết lùi, cũng thông minh, nàng học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Chỉ riêng việc biết chữ để nói, nào có ai có thể biết chữ viết chữ được nhanh như vậy.

Bàn về tính cách, nàng không quá giống với đám Lộ Trúc, Hoài Hề, nhưng người với người vốn chẳng giống nhau.

Căn phòng trang trí lịch sự tao nhã nhưng trong lòng Trần thị lại hơi nặng nề: “Nếu như ý con đã quyết, thế thì Khương Đường ta sẽ đưa về, để ở bên cạnh con, ta sợ nó sẽ nảy lòng xấu. Ta từng nói với nó, sau khi con có thai thì… hôm nay không muốn nhưng e rằng nó vẫn có lòng dạ này. Trông tư sắc của nó, có nam tử nào cự tuyệt cho được. Không thể để nó trở thành hiềm khích giữa phu thê các con được.”

Bầu không khí im lặng, Lục Cẩm Dao đặt tay lên lòng bàn tay Trần thị: “Nương, Khương Đường không phải người như thế, nàng ấy cũng không có lòng dạ như vậy.”

Mặc dù trước đây luôn sáp đến cạnh Cố Kiến Châu nhưng đến nhìn Cố Kiến Châu còn chẳng nhìn.

Bây giờ Khương Đường trông thấy Cố Kiến Châu là trốn đi ngay, Lục Cẩm Dao nhìn người vẫn tính là đúng, có là có mà không chính là không.

Trần thị dịu giọng bảo: “Con vẫn còn trẻ, không biết là biết người biết mặt không biết lòng. Cho dù bây giờ nó không có ý này, nhưng liệu đảm bảo được sau này cũng không ư?”

Bà ấy xoa đầu Lục Cẩm Dao: “Nếu con không muốn nữ tế nạp thiếp thì để mẹ đưa nó về.”

Trần thị cảm thấy đây là cách bảo đảm nhất, không có ai muốn để một người xinh đẹp như vậy ở bên người cả.

“Thật ra là nữ nhi không rời xa được nàng ấy.” Lục Cẩm Dao thoáng khựng lại rồi nói: “Vừa nãy cũng đã nói với nương rồi, lúc bốn tháng đầu nôn nghén là Khương Đường thay đổi cách nấu nướng. Tháng thai của con càng lúc càng lớn, hơn nữa thời tiết nóng bức, cũng là nàng ấy vắt hết đầu óc nghĩ ra món ăn. Mẫu thân đưa nàng ấy đi rồi, ngày sau con biết phải làm sao?”

Gì mà rời nàng ấy thì không sống nổi, Trần thị cho rằng mấy món ăn quê hương của Khương Đường chẳng qua chỉ là mấy món ăn vặt thôn quê, ăn lần một lần hai còn có thể thấy lạ miệng, chứ vẫn có thể có rất nhiều thức ăn ngon hơn.

Đúng là nói ngoa nói đại.

Trần thị vừa định nói thì Lục Cẩm Dao đã nũng nịu bảo: “Lát nữa mẫu thân thử chẳng phải là biết rồi ư, có câu vàng thật không sợ lửa, dù mới đầu nếm thử thấy mới lạ nhưng nàng ấy học hỏi ở phòng bếp nhỏ, phòng bếp lớn, cực kỳ có thiên phú. Mẫu thân còn chưa biết đấy thôi, điểm tâm bán trong Cẩm Đường Cư con mở, công thức mua từ chỗ Khương Đường đó.”

“Nha hoàn của con, đâu cần phải mua!” Trần thị càng nghe càng cảm thấy quá vô lý, đập bàn nói: “Con cũng là đứa ngốc, còn mua từ chỗ nó, không sợ nó nuôi lòng lớn ư?”

Cẩm Đường Cư Trần thị có biết, trong tết Đoan Ngọ có điểm tâm của Cẩm Đường Cư. Vốn cứ tưởng là mua, kết quả lại là cửa hàng của Lục Cẩm Dao.

Cẩm… Đường… Cư, cái tên của cửa tiệm này cũng không hợp quy củ. Tên một một đứa nha hoàn, sao có thể xứng xuất hiện cùng một chỗ với chủ tử được.

Thật đúng là hoang đường.

Cả gương mặt Trần thị là vẻ không tán thành, nhưng nói như thế thì quả đúng là bà ấy không thể đưa Khương Đường đi được. Cái ăn cái uống, cửa hàng điểm tâm đều dùng đến nàng ấy.

“Con bảo ta nói gì mới được đây!”

Lục Cẩm Dao mím môi, chỉ có khi nàng ấy ở bên Trần thị mới không hề có chút băn khoăn nào như vậy: “Nương, nương không tin Khương Đường thì cũng phải tin vận may của con chứ, từ nhỏ đến lớn, đều là khổ tận cam lai. Con có dự cảm, Khương Đường ở bên cạnh con sẽ giúp ích cho con, giống như đám Lộ Trúc Hoài Hề vậy. Hơn nữa, với cái vẻ ngoài của nàng ấy, đến nơi khác con không yên tâm. Lại nói, không phải nha hoàn xinh đẹp nào cũng sẽ mê hoặc được chủ tử đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-145.html.]

Sắc mặt Trần thị thoáng thay đổi: “Nha hoàn nhị đẳng? Nó nấu món quê hương gì hợp khẩu vị của con thế?”

Lục Cẩm Dao: “Không chỉ hợp khẩu vị của con, cũng hợp cả khẩu vị của mẹ chồng con, ba đại sư phụ ở phòng bếp lớn đã theo đến Tây Bắc rồi nên Khương Đường phải tới đó giúp việc.”

Trần thị chau mày: “Hài tử này, chuyện lớn như thế mà cũng không nói với ta. Nôn nghén thì ta tìm một ma ma chăm sóc con, Trần ma ma là lão nhân của tổ gia đằng ngoại của con, dùng là yên tâm. Bà đỡ ta cũng đã tìm cho con rồi, chờ tháng bầu của con to hơn một chút thì sẽ vào ở.”

“Còn về Khương Đường, dạo này con có mang, nương cảm thấy vẫn nên dựa theo ý tưởng trước đây, từ khi con mang thai đến khi hồi phục sau sinh phải mất hơn một năm. Khương Đường xinh đẹp, mà con người lại ngu ngốc, nào có người phù hợp tâm ý như thế.”

Lục Cẩm Dao vội kéo tay Trần thị: “Nương, tình cảm của con với phu quân sâu đậm, hắn từng nói sẽ không nạp thiếp đâu. Dẫu cho ngày sau lòng dạ thay đổi, con cũng có thể thản nhiên chấp nhận, có con rồi thì sẽ không đau buồn vì hắn. Khương Đường… quả thật rất hợp ý con.”

Biết tiến biết lùi, cũng thông minh, nàng học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Chỉ riêng việc biết chữ để nói, nào có ai có thể biết chữ viết chữ được nhanh như vậy.

Bàn về tính cách, nàng không quá giống với đám Lộ Trúc, Hoài Hề, nhưng người với người vốn chẳng giống nhau.

Căn phòng trang trí lịch sự tao nhã nhưng trong lòng Trần thị lại hơi nặng nề: “Nếu như ý con đã quyết, thế thì Khương Đường ta sẽ đưa về, để ở bên cạnh con, ta sợ nó sẽ nảy lòng xấu. Ta từng nói với nó, sau khi con có thai thì… hôm nay không muốn nhưng e rằng nó vẫn có lòng dạ này. Trông tư sắc của nó, có nam tử nào cự tuyệt cho được. Không thể để nó trở thành hiềm khích giữa phu thê các con được.”

Bầu không khí im lặng, Lục Cẩm Dao đặt tay lên lòng bàn tay Trần thị: “Nương, Khương Đường không phải người như thế, nàng ấy cũng không có lòng dạ như vậy.”

Mặc dù trước đây luôn sáp đến cạnh Cố Kiến Châu nhưng đến nhìn Cố Kiến Châu còn chẳng nhìn.

Bây giờ Khương Đường trông thấy Cố Kiến Châu là trốn đi ngay, Lục Cẩm Dao nhìn người vẫn tính là đúng, có là có mà không chính là không.

Trần thị dịu giọng bảo: “Con vẫn còn trẻ, không biết là biết người biết mặt không biết lòng. Cho dù bây giờ nó không có ý này, nhưng liệu đảm bảo được sau này cũng không ư?”

Bà ấy xoa đầu Lục Cẩm Dao: “Nếu con không muốn nữ tế nạp thiếp thì để mẹ đưa nó về.”

Trần thị cảm thấy đây là cách bảo đảm nhất, không có ai muốn để một người xinh đẹp như vậy ở bên người cả.

“Thật ra là nữ nhi không rời xa được nàng ấy.” Lục Cẩm Dao thoáng khựng lại rồi nói: “Vừa nãy cũng đã nói với nương rồi, lúc bốn tháng đầu nôn nghén là Khương Đường thay đổi cách nấu nướng. Tháng thai của con càng lúc càng lớn, hơn nữa thời tiết nóng bức, cũng là nàng ấy vắt hết đầu óc nghĩ ra món ăn. Mẫu thân đưa nàng ấy đi rồi, ngày sau con biết phải làm sao?”

Gì mà rời nàng ấy thì không sống nổi, Trần thị cho rằng mấy món ăn quê hương của Khương Đường chẳng qua chỉ là mấy món ăn vặt thôn quê, ăn lần một lần hai còn có thể thấy lạ miệng, chứ vẫn có thể có rất nhiều thức ăn ngon hơn.

Đúng là nói ngoa nói đại.

Trần thị vừa định nói thì Lục Cẩm Dao đã nũng nịu bảo: “Lát nữa mẫu thân thử chẳng phải là biết rồi ư, có câu vàng thật không sợ lửa, dù mới đầu nếm thử thấy mới lạ nhưng nàng ấy học hỏi ở phòng bếp nhỏ, phòng bếp lớn, cực kỳ có thiên phú. Mẫu thân còn chưa biết đấy thôi, điểm tâm bán trong Cẩm Đường Cư con mở, công thức mua từ chỗ Khương Đường đó.”

“Nha hoàn của con, đâu cần phải mua!” Trần thị càng nghe càng cảm thấy quá vô lý, đập bàn nói: “Con cũng là đứa ngốc, còn mua từ chỗ nó, không sợ nó nuôi lòng lớn ư?”

Cẩm Đường Cư Trần thị có biết, trong tết Đoan Ngọ có điểm tâm của Cẩm Đường Cư. Vốn cứ tưởng là mua, kết quả lại là cửa hàng của Lục Cẩm Dao.

Cẩm… Đường… Cư, cái tên của cửa tiệm này cũng không hợp quy củ. Tên một một đứa nha hoàn, sao có thể xứng xuất hiện cùng một chỗ với chủ tử được.

Thật đúng là hoang đường.

Cả gương mặt Trần thị là vẻ không tán thành, nhưng nói như thế thì quả đúng là bà ấy không thể đưa Khương Đường đi được. Cái ăn cái uống, cửa hàng điểm tâm đều dùng đến nàng ấy.

“Con bảo ta nói gì mới được đây!”

Lục Cẩm Dao mím môi, chỉ có khi nàng ấy ở bên Trần thị mới không hề có chút băn khoăn nào như vậy: “Nương, nương không tin Khương Đường thì cũng phải tin vận may của con chứ, từ nhỏ đến lớn, đều là khổ tận cam lai. Con có dự cảm, Khương Đường ở bên cạnh con sẽ giúp ích cho con, giống như đám Lộ Trúc Hoài Hề vậy. Hơn nữa, với cái vẻ ngoài của nàng ấy, đến nơi khác con không yên tâm. Lại nói, không phải nha hoàn xinh đẹp nào cũng sẽ mê hoặc được chủ tử đâu.”

Loading...