Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:12:41
Lượt xem: 14
Sau khi hàn huyên một lượt, Trần thị đánh ánh mắt lên người Hàn thị, dịu giọng nói: “Cũng đã lâu mới gặp, Viễn ca nhi có khỏe không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn thị gặp Bình Dương hầu phu nhân, hôm nghị hôn của Cố Kiến Châu, lúc thành hôn từng gặp một lần.
Bình Dương hầu phu nhân là một người trông có vẻ rộng rãi hiền từ, mặt mày mỉm cười, khí chất ôn hòa. Chỉ có điều, có nữ nhi như Lục Cẩm Dao, lại cho Lục Cẩm Dao bốn nha hoàn đi gả cùng có thể lo toàn mọi mặt thì sao có thể là người hiền lành được.
Hàn thị đáp lễ: “Đã phiền bá mẫu nhớ nhung, Viễn ca nhi mọi thứ đều ổn.”
Trịnh thị cười nói: “Tẩu tử của A Dao đều là người có kinh nghiệm, bà cứ tạm yên tâm được rồi. Thiết nghĩ bà cũng nhớ mong A Dao, thế này đi, bà đến thăm A Dao trước đã rồi quay lại tỷ muội già chúng ta lại hàn huyên.”
Vừa đúng ý của Trần thị.
Lần trước gặp được nữ nhi thì còn là tết Nguyên Tiêu.
Theo nha hoàn đi đến Yến Kỉ Đường, Trần thị trông thấy Hoài Hề và Bạch Vi ở ngay cổng viện.
Hoài Hề và Bạch Vi cùng hành lễ: “Bái kiến phu nhân.” Trần thị nói: “Đứng dậy đi.”
Không để bà ấy nói nhiều, hai người Hoài Hề liền dẫn bà ấy vào trong viện.
Yến Kỉ Đường trông có vẻ ngay ngắn hơn nhiều so với lần trước bà ấy đến, gốc hạnh xum xuê tươi tốt, sân viện sạch sẽ khang trang.
Vào trong phòng, Hoài Hề, Bạch Vi và cả Lộ Trúc hầu hạ trong phòng cũng lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Lục Cẩm Dao đóng cửa lại, hành lễ lớn: “Con gái bái kiến mẫu thân.”
Trần thị đỡ Lục Cẩm Dao dậy, ngắm nghía cẩn thận một lượt: “Không có gầy đi, mau ngồi xuống nói chuyện… nghe nói phu quân con đến Điền Nam?”
Lục Cẩm Dao không kiềm nổi tiếng than thở: “Vâng, hạ tuần tháng năm đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức về.”
Nàng ấy đã viết thư gửi sang bên ấy nhưng thậm chí đến tay hay chưa nàng ấy còn chẳng biết. Tình hình của Cố Kiến Châu ra sao nàng ấy cũng không hay, người cứu trợ thiên tai đều là quan viên trong triều, cha chồng càng không thể can thiệp vào được.
Trần thị nhìn nữ nhi một cách bất lực: “Đến Điền Nam cũng tốt, con là nương tử của nó, nam nhân biết kiến công lập nghiệp là chuyện tốt, con nên xử lý tốt mọi chuyện trong nhà vì nó, để nó khỏi lo lắng chuyện hậu phương mới đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-144.html.]
Mặc dù cũng cảm thấy lúc này Cố Kiến Châu đi đến Điền Nam là không nên, nhưng Điền Nam mưa lũ, há nói không đi là không đi được. Hài tử này trông
ngóng đã lâu, cũng không biết là đến vừa khéo hay là không khéo nữa.
Lục Cẩm Dao cũng chỉ nói một chút, loại chuyện này không thể nói với Trịnh thị, không thể nói với nha hoàn, chỉ có thể nói với mẫu thân của mình.
Đạo lý to lớn nàng ấy đều hiểu cả.
Nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Ngày thường có chuyện tủi thân gì thì chỉ suy ngẫm trong rồi cũng quên, nhưng giờ gặp được mẫu thân của nàng ấy thì lại cảm thấy khó chịu, mới nói được vài câu mắt đã đỏ lên.
Trần thị đưa tay vuốt mũi Lục Cẩm Dao một cái: “Con ấy, thật sự là bảo ta nói gì mới tốt đây.”
Lục Cẩm Dao ôm tay Trần thị: “Vậy mẫu thân đừng nói gì cả.”
Trần thị kéo Lục Cẩm Dao ngồi xuống: “Không nói thì không nói. Mau nói với nương xem, dạo này có khỏe không, hằng ngày có như ý không, con và ta là mẹ con, có lời gì không thể nói với người khác thì cứ nói với nương.”
Lục Cẩm Dao nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân không cần lo, con sống rất tốt, cứ coi con mập ra rồi này. Chỉ có lúc hơn một tháng là nôn nghén ăn không trôi, còn về sau đều ổn. Tuy phu quân đến Điền Nam nhưng cũng có phần nguyên nhân ở con.”
Chuyện Cố Kiến Châu nghĩ, Lục Cẩm Dao đều biết, hắn mới làm quan, dùng thân phận tu soạn ở Hàn Lân đi Điền Nam, sợ rằng cũng chịu không ít khổ cực.
Cố Kiến Châu còn chẳng sợ những chuyện này thì nàng có sợ gì.
Trần thị nói: “Đến Điền Nam cũng được, phụ thân con nói mưa ở Điền Nam đã ngừng rồi, phủ Vĩnh Ninh hầu lập được công trong việc cứu trợ, nhưng đã chặn đường của không ít người, những điều này tự trong lòng con hiểu rõ.”
Triều đình là như thế, kéo bè kết phái thành đảng, nên chuyện xung đột lợi ích là điều khó tránh.
Có điều phủ Vĩnh Ninh hầu còn có Vĩnh Ninh hầu trấn giữ, còn có Cố Kiến Sơn thủ Tây Bắc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lục Cẩm Dao ghi mấy lời này vào trong lòng, ban đầu nàng ấy không hề nghĩ đến những điều này, suy cho cùng là tuổi còn trẻ nên suy nghĩ không chu toàn.
Lại hỏi vài chuyện khác, Trần thị mới chuyển chủ đề lên người Khương Đường: “Từ lúc đến có gặp Lộ Trúc, Hoài Hề, Bạch Vi rồi, sao không thấy Khương Đường đâu?”
Lục Cẩm Dao nhúc nhích tay, cười đáp: “Khương Đường đến chính viện giúp việc rồi, mẫu thân có điều không biết, bây giờ nàng ấy là nha hoàn nhị đẳng rồi. Tháng tư con nôn mửa ghê lắm, là Khương Đường làm mấy món quê hương mới dịu đi được.”