Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:07:09
Lượt xem: 14

Hai ngày sau, Cố Kiến Châu sẽ theo các đại thần cứu trợ thiên tai cùng đi đến Điền Nam.

Lục Cẩm Dao gật đầu: “Hai ngày là đủ rồi, để chàng mang theo ít dược liệu, lương khô, y phục thay giặt là được rồi.”

Cố Kiến Châu gật đầu, hẳn là vì biểu hiện của Lục Cẩm Dao quá mức tự nhiên nên trong lòng của hắn lại càng thêm khó chịu. Hắn gắp thịt cho Lục Cẩm Dao: “Nàng ăn nhiều thịt thêm một chút.”

Bữa cơm này mùi vị vô cùng tuyệt, nếu không nói chuyện này thì chắc hẳn Cố Kiến Châu không nuốt trôi nổi. Nhưng sau khi nói hết ra, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm nên tự nhiên cũng ăn hết phần còn lại.

Vị chua nhè nhẹ, thịt thấm vị chua vào trong nên rất ngon, không hề có chút vị cay nào nên ăn vào cũng không thấy nóng, ăn sạch món ăn trên bàn rồi bắt tay vào chén mì, bữa ăn này mới xong.

Lục Cẩm Dao vẫn mỉm cười, ăn xong cơm bèn đi thu dọn đồ đạc cho Cố Kiến Châu.

Cố Kiến Châu không đọc nổi sách nên đi theo Lục Cẩm Dao.

Vốn nàng ấy vẫn luôn quay lưng với Cố Kiến Châu để thu dọn nên Cố Kiến Châu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng ấy, đến khi đi đến nhìn một cái thì mới phát hiện trong mắt Lục Cẩm Dao có ánh lệ.

Nàng ấy đẩy Cố Kiến Châu ra: “Ta không sao.”

Cố Kiến Châu kéo tay Lục Cẩm Dao: “Ta sẽ về sớm.”

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ phủ Vĩnh Ninh Hầu đều biết Cố Kiến Châu phải đến Điền Nam cứu trợ thiên tai.

Lần trước chuẩn bị lương khô cho Cố Kiến Sơn, lần này thì phải chuẩn bị cho Cố Kiến Châu.

Khương Đường cứ tưởng Lục Cẩm Dao sẽ tự làm lấy, nhưng Lục Cẩm Dao nào có biết làm món gì nên ở trong phòng may cho Cố Kiến Châu hai bộ y phục.

Lương khô cho Cố Kiến Châu mang đi với của Cố Kiến Sơn là độc nhất vô nhị.

Chẳng qua chỉ bởi hắn đi cứu trợ nên lương khô mang theo cũng không nhiều, mà đa số là thuốc men dược phẩm.

Khương Đường nhớ sau trận lũ lụt ở cổ đại thì sẽ xảy ra bệnh dịch, nên lúc vào phòng chính đưa đồ có nói thêm hai câu: “Có thể mang thêm ít rượu thuốc, dấm chua, vôi bột, trước kia trong nhà nô tì có gà vịt chết, sợ những con gà con vịt khác sẽ bị lây bệnh nên đã dùng nước vôi bột phun đám gà một lượt.”

Điều này Lục Cẩm Dao thật sự không rõ, nàng ấy gật đầu: “Vậy bảo Hoài Hề đi đánh hai hũ rượu mạnh, hai bao vôi bột. Lương khô để ít đi tí.”

Đi cứu trợ thì không thể cho Cố Kiến Châu một mình một xe ngựa được, đồ đạc không được mang nhiều.

Khương Đường: “Nô tì ra ngoài nói với Hoài Hề tỷ tỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-132.html.]

Lục Cẩm Dao: “Ý của thánh thượng là thử xem bánh quy có hữu dụng hay không, ta cảm thấy qua mấy ngày nữa thôi liền có thể dùng được công thức rồi.”

Về phần quân lương mua từ đâu vận chuyển từ chỗ nào, là làm xong rồi đưa tới hay là đưa lương bổng qua rồi mới làm, Lục Cẩm Dao không rõ.

Trong khoảng thời gian này chỉ có thể đợi.

Ngày hai mươi mốt tháng năm, hôm nay trời còn chưa sáng, Cố Kiến Châu đã gánh hành lý đi đến cổng thành.

Lục Cẩm Dao không nỡ lòng nhưng đã qua hai ngày rồi nên nỗi lòng này cũng đã nhạt dần.

Nàng phải lo chuyện cửa hàng, phải chuẩn bị những món điểm tâm lạ miệng, nào có nhiều thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường như thế. Cửa hàng tính ra đã mở được hai mươi ngày, lợi nhuận ròng là hai trăm hai mươi mốt lượng bạc, phải đợi một thời gian nữa mới hồi được vốn.

Bánh khoai sọ nghiền trong cửa hàng, bánh ngọt vị trà xanh, bánh ngàn lớp bán được nhiều nhất, điểm tâm còn thừa lại thì để sang hôm sau bán lại nửa giá.

Phần thừa phần thẹo từ các loại điểm tâm làm ra là rẻ nhất, nhưng có thể gặp chứ không thể cầu, cái này phải giành.

Hôm nay Lục Cẩm Dao dẫn Hoài Hề và Khương Đường ra ngoài, xưa giờ nàng ấy luôn đi từ cửa sau, lúc đi qua con phố đằng trước thì trông thấy xe ngựa của phủ Yến quốc công dừng ở cửa hàng.

Lục Cẩm Dao sửng sốt một phen.

Từ sau xuân nhật yến thì chưa từng liên hệ với Yến quốc công, giao tình duy nhất ấy là phủ Yến quốc công tặng dược liệu cho Khương Đường, rồi nàng đáp lễ lại hai hộp điểm tâm.

Yến quốc công phu nhân cũng không hề đến nhà cảm tạ người đã cứu giúp nữ nhi bà ta.

Về sau thì gặp phải An Dương quận chúa ở trang tử cũng chỉ là cùng bắt tay giúp nhau.

Lục Cẩm Dao thả rèm xe xuống, dặn dò xa phu phía trước: “Đi vòng ra cửa sau.”

Vào đến hậu viện, Lục Cẩm Dao không đi đến cửa hàng đằng trước, còn Hoài Hề và Khương Đường thì đến phía trước giúp đỡ.

Khác hẳn với những ngày khai trương, lúc này khách khứa khá nhiều, mặc y phục gì cũng đều có cả.

Hoài Hề giúp đỡ lấy bánh ngọt, Khương Đường phụ trách tính tiền nhận bạc.

Có hai nha hoàn xinh xắn bán đồ ở đây nên người tới xếp hàng bên này cũng nhiều.

Tính được vài người, bỗng trước mặt Khương Đường xuất hiện một tiểu cô nương, tầm mười bốn mười năm tuổi, mắt sáng long lanh: “Tỷ tỷ, tỷ có còn nhớ muội không?”

Loading...