Trong ánh mắt Cố Kiến Châu  sự dịu dàng sắp tràn cả , cử động của Lục Cẩm Dao thoáng dừng : “Ừ,  đói ,  ăn cơm  . Hôm nay phòng bếp nhỏ  nồi nhúng lẩu, nước canh là vị cà chua,  đưa sang cho phụ  và mẫu  một phần . Cái   cay, ăn  sẽ  nóng.”
Cố Kiến Châu gật đầu, mỉm : “Phải ha,   là   ngon . Đợi nước sôi   thả thịt , phủ y  thịt dê  nóng, nàng  thể ăn nhiều. À, mà còn  thịt bò…”
Lục Cẩm Dao đáp: “ , từ sớm Hoài Hề   ngoài tình cờ thấy , bình thường còn chẳng ăn  kìa.”
Đến khi nước trong nồi sôi lên, Cố Kiến Châu bèn thả thịt  bên trong, khác với ăn những thứ khác, ăn lẩu nhúng thì  đợi,  chín kỹ  mới  thể ăn.
Quá trình chờ đợi  cực kỳ lâu.
Thấy  nóng tỏa  ngoài từng đợt một, thịt thả  trong lẩu vẫn cần đợi. Cố Kiến Châu nhất thời     gì.
Bình thường hai phu thê cũng hàn huyên ở  bàn ăn, nhưng hôm nay      gì.
Lục Cẩm Dao sớm    trong lòng Cố Kiến Châu  giấu chuyện gì đó, ai khiến  thành kẻ  chuyện thì giấu trong lòng,  mà đến nét mặt chẳng che giấu nổi.
Trước mặt  khác thì vẫn , nhưng đến chỗ nàng  thì chỉ hận   hết tất cả  thứ lên  mặt.
Lục Cẩm Dao sợ  nín nhịn đến nỗi cả cơm ăn cũng  ngon, bèn bảo: “Có    điều   với  ?”
Cố Kiến Châu đang chăm chăm  cái nồi xem lúc nào thì mở,  thấy lời  thì ngẩng phắt đầu lên: “A Dao,  nàng   thế?”
Lục Cẩm Dao đáp: “Thấy cái dáng vẻ tâm tư cứ để   của  thì  đoán cái là  ngay,  , là chuyện gì?”
Nàng    sợ Cố Kiến Châu giống như Cố Kiến Phong, ở điểm  nàng  vẫn  lòng tin.
Cố Kiến Châu  cúi thấp đầu xuống: “Điền Nam lũ lụt, thánh thượng phái   cứu trợ,  chủ động xin  ứng cứu,  với đám  Thượng Thư Hộ Bộ .”
Nếu   phủ Vĩnh Ninh hầu lấy bánh lương khô  thì chuyện  còn chẳng đến lượt Cố Kiến Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-131.html.]
Cứu trợ thiên tai tuy là chuyện hung hiểm, nhưng cũng là rèn luyện thực tế. Nếu phủ Vĩnh Ninh hầu   một   thì   chính là .
Cố Kiến Châu cảm thấy    thể giống như Ngũ , lên chiến trường bảo vệ quốc gia, cũng  thể  thanh thiên đại lão gia như quan phụ mẫu,  chủ cho dân chúng. Có thể  cứu trợ cứu  là chuyện to lớn nhất mà   thể   mắt.
Chỉ là thời gian gấp gáp,  kịp  về thương lượng với Lục Cẩm Dao, mà tự   chủ.
Ngày  Cố Kiến Châu từng nghĩ,   bên ngoài  một vị quan , lấy  cái Cáo mệnh về cho Lục Cẩm Dao.
Đây là cơ hội khó khăn lắm mới  .
… A Dao mới  thai, vẫn còn  đến ba tháng,   nên . Vẻ mặt Cố Kiến Châu đầy áy náy, nồi lẩu mở   cũng   phản ứng.
Lục Cẩm Dao gắp một gắp thịt dê  bát   : “Có thể   lúc nào ,  đầu   xa nhà, đồ đạc  chuẩn  đầy đủ. Còn  quan viên nào đồng hành thế, nếu như  quen  thì  thể giúp đỡ chăm sóc .”
Nếu như  họ hàng xa với phủ Bình Dương hầu hoặc phủ Vĩnh Ninh hầu  thì dọc đường cùng  còn thuận tiện hơn một chút.
Cố Kiến Châu vội đáp: “A Dao, ý   là    cứu trợ ở Điền Nam.”
Lục Cẩm Dao : “Ta , mới nãy      ư, thế nên  mới hỏi  bao giờ xuất phát.”
Cố Kiến Châu  đầu sang chỗ khác, sự áy náy và  thấu hiểu trong thoáng chốc  xộc lên não,  bảo: “Thánh thượng  phái   xây dựng bếp lò, nhất định  dùng bếp lò nướng bánh mì,  lò nướng bánh nướng cũng . Lò nướng xây dựng xong thì  một phần bánh lương khô  khi xuất phát.”
Về phần  bao nhiêu, Cố Kiến Châu cũng  , chỉ  thể tự đoán  lượng.
Triều đình bỏ  năm mươi vạn lượng bạc cứu trợ,  lệnh cho các tỉnh Điền Nam mở kho thóc cứu giúp thiên tai. Số bạc  sẽ  dùng hết, ước chừng sẽ lấy ba phần để thu mua khoai lang, khoai môn, rau củ từ các nơi.
Dựa theo ví dụ các năm , tất cả đều là mua gạo và mì sợi lương thực   phát cho mỗi hộ tiền cứu trợ.
Năm nay   điều  giống.
Việc thu mua diễn   nhanh,  cần đến hai ngày là   thể thu mua hết những thứ   vận chuyển đến Điền Nam.