Thật  Trịnh thị  để Cố Kiến Phong  chuyện  hơn, dẫu  lão Đại, lão Tứ, lão Ngũ mới là nhi tử ruột của bà.
Ngặt nỗi Cố Kiến Phong nhậm chức ở Hồng Lư Tự, càng  chạm đến mép chuyện . Vĩnh Ninh hầu   như thế , Trịnh thị cũng  sốt ruột nữa, dù trời  sụp xuống thì vẫn còn   cao chống đỡ.
“Vẫn là tức phụ lão Tứ giỏi giang, một nha  hồi môn cũng hữu dụng hơn kẻ khác.”
Vĩnh Ninh hầu gật đầu: “Tức phụ lão Tứ   rõ lợi hại trong đó với bà,  thì ở ngoài cũng  nhắc đến chuyện  với nha  đó của nó. Chuyện  tuy  tính là khi quân nhưng vẫn nên ít   thì càng . Phía bên lão Đại, lão Nhị cũng nên giải thích .”
Thế thì tính  chuyện  chỉ  hai  họn họ, Cố Kiến Hải, với phu thê Cố Kiến Châu .
Mấy đầu bếp bên  cũng  như thế. Vậy càng thêm  thỏa.
Trịnh thị lo lắng bảo: “Bên chỗ Kiến Phong cũng   ?” Vĩnh Ninh hầu: “Không thể .”
Đối với loại chuyện , xưa giờ Trịnh thị luôn  theo Vĩnh Ninh hầu,   là ,    tự dưng khiến cho đại phòng, nhị phòng  vui.
Có câu    ,   ruột vẫn  tính toán rõ ràng,   chỉ sợ hai phòng    ý kiến.
Cố Kiến Phong  khi còn  rõ, nhưng Hàn thị là   bụng . Phía bên nhị phòng vẫn còn vì chuyện của Nguyệt Nương mà sinh  hiềm khích,   là đúng.
Cố Kiến Hải  khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu từ quá trưa, trời tối hẳn  mới bước khỏi cổng cung.
Trời càng ngày càng nóng, ngày cũng càng lúc càng dài, lúc  trở về phủ Vĩnh Ninh hầu  qua giờ Tuất.
Khi xuống xe ngựa là gã sai vặt đỡ  xuống, lúc bước lên bậc thang  cửa, chân Cố Kiến Hải vẫn còn run lẩy bẩy.
Trông thấy những chiếc đèn lồng và biển cổng quen thuộc, Cố Kiến Hải mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có thể coi như là trở về .
Hắn vùng  khỏi gã sai vặt: “Ngươi đến Yến Phương Đường truyền lời,  với đại nương tử rằng lát nữa  mới  về, ăn bát cơm nóng   thêm bát mì nước là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-129.html.]
Bây giờ Cố Kiến Hải  đến chính viện.
Chính viện  sáng đèn, trúc Tử Kinh  viện đung đưa theo gió, Nam Hương và Nam Tuyết canh ở ngoài cửa, trông thấy Cố Kiến Hải bước  cửa viện từ xa bèn lập tức  phòng thông báo: “Hầu gia, phu nhân, Tam gia về .”
Vĩnh Ninh hầu lập tức buông chén  xuống: “Mau để  .”
Cố Kiến Hải tay   về, thánh thượng  triệu gọi đầu bếp,  mang theo bánh lương khô  nhưng chẳng mang  phần thưởng gì về.
Đến Cần Chính điện, Cố Kiến Hải cũng  cầu mong cầm  phần thường gì, đầu vẫn còn là  .
Không đợi Vĩnh Ninh hầu hỏi, Cố Kiến Hải  : “Thánh thượng   thể  quân lương   thì  thử. Nhi tử liền  với thánh thượng rằng, vùng Điền Nam lũ lụt, nạn dân lang thang khắp nơi, triều đình  cứu trợ thiên tai, chi bằng lúc  thử một phen.”
Có thể hóa giải tình hình thiên tai thì cũng tính là một đại công.
May  Cố Kiến Châu  với  chuyện lũ lụt ở Điền Nam, chứ  Cố Kiến Hải cũng  nghĩ   phương diện .
Thật đúng là  , trùng hợp  như thế, mệnh của  cũng quá . “Thánh thượng  thế nào?” Vĩnh Ninh hầu sốt sắng  hẳn dậy.
Trịnh thị kéo tay áo Vĩnh Ninh hầu, thầm nghĩ, còn bảo bà sốt ruột xoay tới xoay lui khiến ông chóng mặt, bây giờ thì  thể thấy ai nóng vội hơn .
“Nam Tuyết, ngươi rót cho Tam gia chén   . Mấy   xuống hết ,   chuyện  thấy đau lưng ?”
Cố Kiến Hải  lời  xuống  đáp: “Thánh thượng ưng thuận , cái thứ   khác    nên mượn đầu đếp của phủ  mấy ngày.”
Hoàng đế  là mượn,  là thưởng thức là ân điển, Cố Kiến Hải nào  cái lý  tạ ơn.
Rồi  hỏi  nhiều câu hỏi, Cố Kiến Hải khi  tay chân luống cuống nên chẳng còn nhớ    những gì từ lâu.
Hắn sợ   sai lời nên tâm vẫn luôn treo lủng lẳng, càng sợ lỡ miệng để lộ, bước  khỏi Cần Chính Điện, cả  đổ mồ hôi,  lưng ướt đẫm.
Đó chính là Hoàng thượng cai quản thiên hạ lãnh thổ,  đại quyền sinh sát, Cố Kiến Hải nào dám ngẩng đầu lên, càng  dám liếc  thiên nhan.
Vẫn là Cố Kiến Châu dù tuổi còn trẻ nhưng  là  liều lĩnh, cái gì cũng dám .