Con thứ thì   bổn phận.
Cố Kiến Hải   từ khi nào  nghĩ như thế, hình như là khi còn bé. Phải  giáo huấn,  nhường nhịn hai  ,   cái gì là an phận thủ thường, Cố Kiến Hải  bao giờ mơ tưởng đến tước vị của phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng chẳng dám nghĩ.
Đối với  mà , vốn chẳng hề  cơ hội tranh giành, chuyện  từ khi sinh    định đoạt .
Tuy rằng Cố Kiến Phong   tài học như những  khác, nhưng trưởng tử đích tử vẫn luôn  Vĩnh Ninh hầu xem trọng. Lão Nhị Cố Kiến Thủy học hành cũng giỏi, bản   bản lĩnh. Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn càng  cần , một  là văn trạng nguyên, một  là võ trạng nguyên, ngày   thể vinh quang cửa nhà.
Nói một câu khó , dù cho Cố Kiến Phong c.h.ế.t  thì tước vị cũng  đến lượt .
Vậy thì chẳng thà cùng ăn  chờ chết, theo ai kiếm lợi cũng đều là kiếm lợi cả.
Bây giờ Cố Kiến Hải  hiểu  sự phân biệt trong đó,   theo ai kiếm lợi thì đều là kiếm lợi,  kiếm  thì vẫn khác.
Lấy tư lịch của Cố Kiến Phong, cho dù nhận  tước vị thì cũng chỉ là một Bình Dương hầu, ngày  con cháu thành  tài  thể rạng danh cửa nhà,  thành tài thì tước vị  sẽ cắt bớt dần.
Hồng Lư Tự thì  thể   tiền đồ gì.
 tiền đồ của Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn thì    giới hạn.
Chỉ  nhận chuyện  một cách đơn thuần, Cố Kiến Châu ở Hàn Lâm Viện thì   cách nào, Cố Kiến Sơn đang  đường   về , thế là rơi xuống đầu .
Hắn nhất định sẽ ghi nhớ phần ân tình .
Cố Kiến Hải bảo Vân thị chuẩn  hai phần lễ vật, một phần đưa đến Yến Kỉ Đường, một phần khác thì tạm cất  , đợi Cố Kiến Sơn  về  giao cho .
Còn bản  thì thu xếp thỏa đáng,  một phong sổ con  giao cho Vĩnh Ninh hầu, để Vĩnh Ninh hầu  lên thánh thượng.
Cố Kiến Hải vẫn chỉ là một Giáo Úy lục phẩm nên  thể thượng triều,  xong mấy việc ,  liền cùng đầu bếp lớn trong phủ đợi trong cung truyền triệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-128.html.]
Đưa tấu chương  nửa ngày, trong cung vẫn mãi   tin tức gì, Cố Kiến Hải  từng gặp hoàng thượng nên trong lòng ắt sốt sắng, lo lắng  yên  tìm Cố Kiến Châu.
Lúc Cố Kiến Châu thi Đình từng thoáng trông thấy thiên nhan nhưng chỉ   một  nên chẳng khác gì với việc  từng gặp thánh thượng cả,  : “Một ngày thánh thượng    bao nhiêu là tấu chương, sự vụ  nặng  nhẹ. Chuyện  của chúng  trông thì khẩn cấp nhưng vẫn còn  nhiều chuyện cấp bách hơn,  thể  trình tấu chương   xem ngay.”
Cố Kiến Hải cảm thấy chuyện  là gấp rút nhất: “Còn  chuyện khác? Là chuyện gì cơ chứ!”
Cố Kiến Châu: “Tam   điều chẳng , vùng Điền Nam  lũ lớn, triều đình còn đang sứt đầu mẻ trán.”
Nghe  ở cửa Cần Chính Điện   ít đại thần đang chờ đợi, còn  thể  thấy tiếng đập đổ đồ sứ, bất kể là quan gì cũng đều khó đảm đương nổi.
Cố Kiến Châu chỉ là một quan tu soạn Hàn Lâm nho nhỏ, mỗi ngày đều ở Hàn Lâm viện uống  soạn sách,  từng hiểu  nỗi khổ của dân sinh, cũng  bỏ  nổi công sức gì. Nếu như  thể, Cố Kiến Châu    cứu trợ thiên tai, nhưng bây giờ đại thần cứu trợ thiên tai vẫn còn  chọn .
Chuyện  Cố Kiến Hải    , giống như Cố Kiến Châu , chuyện còn  chuyện nặng chuyện nhẹ, mạng  quan trọng, chắc chắn còn quan trọng hơn so với quân lương.
Có thể   , chỉ  thể chờ đợi.
So với Cố Kiến Hải nóng ruột như thế, Lục Cẩm Dao  chẳng hề sốt sắng chút nào.
Nếu như dùng   thì chính là dùng , sớm  muộn chẳng  dính líu gì, nàng  bảo Lộ Trúc  với Khương Đường, những chuyện khác  cần quan tâm chỉ chờ tin tức từ trong cung.
Buổi chiều ngày mười tám tháng năm, thái giám trong cung truyền chỉ đến phủ Vĩnh Ninh hầu, triệu Cố Kiến Hải nhập cung yết kiến.
Sự thấp thỏm trong phủ Vĩnh Ninh hầu nhờ  lời triệu kiến  mà   nâng lên.
Cố Kiến Hải  từ quá giữa trưa đến nhá nhem tối vẫn   về, trong lòng Trịnh thị bất an lên xuống, trái  Vĩnh Ninh hầu   yên: “Đừng lượn vòng nữa, xoay tới nỗi  chóng cả mặt.”
Trịnh thị: “Đáng lẽ ông nên  theo cùng.”
Vĩnh Ninh hầu đáp: “Người thánh thượng triệu kiến là lão Tam,   để  gì?”