Khương Đường mất hết hai ngày để tính toán   đấy, để  thể   hình dạng như  thật  dễ chút nào.
“Như  là  thể đưa   ?” Lục Cẩm Dao : “Đưa đến quân doanh, ngươi   công thức, quân lương luôn do triều đình phân phát. Chuyện ,  cũng   cách nào tự  chủ đưa bạc cho ngươi.”
Khương Đường : “Không cần bạc, Ngũ công tử bảo vệ bá tánh trong thiên hạ, một tiểu nữ tử như nô tỳ cũng  mang ơn Ngũ công tử. Đã nhận  ân huệ thì chuyện báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Ngày  nếu  chỗ nào cần tới nô tỳ thì nô tỳ  c.h.ế.t muôn  cũng sẽ  từ chối.”
Lục Cẩm Dao  ngờ Khương Đường  thể   mấy lời như , thật khó  : “Nếu bề   ban thưởng thì  sẽ   cho ngươi . Hai ngày  ngươi hãy đặt tên cho mấy thứ ngươi   .”
Khương Đường : “Cái   gọi là bánh quy.”
Tên cũng   do nàng đặt nhưng Khương Đường  giải thích cách   phần giống với bánh nướng áp chảo,   khô.
Lục Cẩm Dao cảm thấy  lý nên cũng gật đầu đồng ý: “Vậy hai ngày  ngươi cứ tiếp tục ,  tiên để cho  ở Yến Kỉ Đường nếm thử, nếu  chỗ nào còn thiếu sót thì  cải tiến.”
Khương Đường đồng ý: “Nô tỳ  rõ.”
Lục Cẩm Dao nghĩ ngợi một lúc  vẫn quyết định  với Khương Đường, lời  nếu nàng  thể  hiểu thì , nếu cảm thấy nàng  đang ngăn cản tiền đồ tươi  của nàng thì   Lục Cẩm Dao nàng  sẽ  uổng phí tâm tư lo lắng mấy cái  nữa.
“Chuyện  liên quan tới quân lương nên   là chuyện nhỏ, hiển nhiên sẽ lọt  mắt của Thánh Thượng. Ngươi là nữ tử, là một  gỗ  giữa rừng tất sẽ  gió to tàn phá, huống hồ dung mạo của ngươi chắc chắn sẽ dễ rước lấy mầm họa.” Lục Cẩm Dao cũng   ý  Khương Đường sai mà chỉ là  sự thật.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nghiêm túc  thì  tiếp: “Cho nên   dặn dò ngươi  một tiếng, nếu Thánh Thượng  hỏi thì ngươi cứ  là ngươi nghĩ  cơm cháy còn bánh quy do các đầu bếp trong phủ cùng   . Có gặp cũng là gặp đầu bếp, ý ngươi thế nào?”
Nếu Khương Đường   thì Lục Cẩm Dao cũng sẽ  miễn cưỡng. Khương Đường suy nghĩ một lát, : “Nô tỳ bằng lòng.”
Lục Cẩm Dao cũng là vì  cho nàng. Bộ dạng của nàng ở nơi  quả thật sẽ dễ gieo mầm tai hoạ về , nhưng mà cũng thật xinh  nha. Mọi việc đều  hai mặt,  chỉ  thể nghĩ đến một khía cạnh .
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở , Khương Đường  như  cho thấy nàng  nghĩ kỹ và cũng  thông minh,  hề  mấy lời giả dối như  theo
quyết định của đại nương tử…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-127.html.]
Lục Cẩm Dao: “Vậy chuyện  cứ quyết định như  , ngươi lui xuống .” Khương Đường “” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui .”
Vốn dĩ nàng  mấy thứ    vì  ban thưởng, bây giờ  thể giúp Cố Kiến Sơn một  thì xem như chỉ còn nợ một ân tình.
Sẽ  thể trả hết nhanh thôi.
   cũng   , cho dù  là Cố Kiến Châu đại diện  tấu chương và trình lên thì cũng   là chuyện dễ dàng.
Bởi vì Cố Kiến Châu là  của Hàn Lâm Viện mà Hàn Lâm Viện thì  để ý tới mấy chuyện .
Nói dễ  là Cố Kiến Châu quan tâm bá tánh,  khó  chính là vượt quá giới hạn, như kiểu  ăn     kiếm chuyện để .
Cuối cùng chuyện  rơi lên đầu Cố Kiến Hải. Vốn dĩ Vĩnh Ninh hầu  thể tự   mặt nhưng ông thấy   lớn tuổi ,  bằng để cho bọn tiểu bối lo liệu.
Cố Kiến Hải là võ tướng,  mắt  là  thích hợp nhất.
Nếu việc  thành công thì Cố Kiến Hải sẽ  thăng quan và ban thưởng, tự dưng  trời rớt xuống một chiếc bánh lớn.
Cố Kiến Hải  thứ  là ai , ngày  Cố Kiến Sơn ở cạnh hoa viên thất thố như   vẫn  nhận thấy  gì  đúng.
Chuyện   cũng   với Vân thị.
Cố Kiến Hải cảm thấy  thể    khả năng  những việc khác nhưng bản lĩnh kiếm cơm thì  tồi.
Đi theo Vĩnh Ninh hầu lăn lộn mãi cũng tới  chức Lục phẩm Giáo úy, vẫn cứ an  như  cho tới ngày hôm nay.
Bây giờ  theo hai    là Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn mà  thể  ban thưởng nhờ những việc lặt vặt như thế .
Kể từ đó Cố Kiến Hải  còn cảm thấy  nào  Vĩnh Ninh hầu đều là   của  nữa.
Huynh  cũng  phân chia sang hèn, ai mà    bò lên .