Ăn xong,  cho Lục Cẩm Dao  phong thư: “Ngũ   thư đến,  chuyện cầu nàng, nếu nàng  tiện thì  sẽ từ chối.”
Lục Cẩm Dao  đáp: “Dẫu  cũng  xem xem là chuyện gì, nếu như bây giờ bảo  cho  một tiểu nương tử  gia thế phẩm hạnh đều  thì  cũng   .”
Lục Cẩm Dao mở thư , bóng ngọn nến nhảy nhót  phong thư, nàng   nhanh như gió,  rõ dụng ý  thư của Cố Kiến Sơn.
Là do nàng   suy nghĩ chu , chỉ  để Khương Đường  mấy món ăn hữu dụng   ngờ  thể hữu ích như thế.
“Có thể        dám bảo đảm,  cũng  đấy, đây là Khương Đường .” Lục Cẩm Dao chẳng   gì về nấu nướng nên  thể bảo đảm  cho Khương Đường .
Ngộ nhỡ    thì .
Cố Kiến Châu đáp: “Trong thư  chỉ  thử một , nếu  thể thành thì nàng thưởng cho Khương Đường chẳng  là   ư.”
Lục Cẩm Dao nhủ bụng, cứ  thưởng là thưởng  .
Làm  tất nhiên là  thể thưởng, nhưng Khương Đường là một nha , gánh  phần ban thưởng  ư.
Đối với Lục Cẩm Dao mà , là công lao của nàng  thì sẽ  nhường,   công lao của nàng  thì nàng  cũng sẽ  cướp.
“Có liên quan đến lương thảo, đây   là chuyện nhỏ. Nếu như thành, việc  ắt  qua triều đình. Ta  hiểu chuyện trong triều nhưng   xem, để cho một tiểu nha  như Khương Đường   mũi nhọn… trái  còn ứng với câu  nọ, thất phu vô tội, kẻ ngọc mang vạ. Nếu Hoàng thượng  gặp nàng  thì   ,  nghĩ xem tướng mạo của Khương Đường… đưa nàng   trong cung thì    ?”
Cố Kiến Châu  suy nghĩ nhiều như Lục Cẩm Dao,  chỉ cảm thấy đây là chuyện , nếu  thể vì bách tính  chút chuyện thì  cũng nguyện xông pha khói lửa.
Nếu như phủ Vĩnh Ninh hầu nghĩ  ý tưởng  mà ý tưởng  còn hữu dụng, thánh thượng sẽ lấy  vui,  sẽ thưởng cả đống thứ.
Nếu như  đây là nha  của phủ nghĩ ,  thể thánh thượng đột nhiên hứng trí,  gặp mặt Khương Đường.
Giống như  của Hầu phủ nghĩ   loại phương pháp  chính là chuyện đương nhiên, Khương Đường nghĩ  thì  cảm thấy  thể tưởng tượng nổi.
Cố Kiến Châu  nghĩ đến mức độ , nhưng  Lục Cẩm Dao  thì cũng cảm thấy  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-122.html.]
Sau khi gặp  Khương Đường, đến khi  cũng khó  chắc.
Lục Cẩm Dao đặt thư lên  bàn, phía  giấy trắng mực đen, Cố Kiến Sơn  trọng tạ đầu bếp nên e rằng cũng   đấy là do Khương Đường .
Chỉ nhắc đến cảm ơn, nhưng  nhắc đến gì khác, trong lòng  sớm   quyết định từ lâu.
Lục Cẩm Dao : “Không hỏi là  nhất, nếu như hỏi đến thì cứ  thế . Cứ  sức khỏe của mẫu   , lúc trù nương trong phủ nấu cơm thì bong cơm cháy,  khô  giòn,  là ngon miệng,   thể để lâu, nên mới khiến cho trù nương nghĩ liệu  thể    .”
Nếu thánh thượng  gặp thì cứ tìm một trù nương ứng phó là  . Lời thì  như thế nhưng biện pháp  vẫn là Khương Đường nghĩ .
Đây là cách  thỏa nhất mà hiện giờ Lục Cẩm Dao  thể nghĩ  . Cố Kiến Châu cảm thấy cách  .
Lục Cẩm Dao : “Việc  còn   với phụ  và mẫu  một tiếng,  là tạm thời  , đợi   đồ  mới .”
Trong lòng Lục Cẩm Dao lấy  lo lắng, thấy Cố Kiến Châu còn  thì  khỏi sẵng giọng: “Chàng đúng là  cả đám    đấy.”
Cố Kiến Phong đức tài bình thường nhưng  yên phận. Cố Kiến Thủy trông thông minh nhưng  là kẻ ngu ngốc. Cố Kiến Hải trông thì trung thực nhưng  một bụng  xa. Còn Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao   thấu .
Phỏng là vì  quân doanh từ  sớm nên mới mài dũa   tính cách như thế. Hắn là kẻ từng g.i.ế.c , từng gặp sinh tử.
Cố Kiến Châu đáp : “Cần  thì cứ , nếu     thì cũng  .”
Sáng sớm ngày hôm ,  ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao liền gọi Khương Đường .
Nàng  đưa mắt  chiếc túi đan mới của Khương Đường, mỉm .
Vốn dĩ nghĩ chiếc bánh ngọt vị  đào ngày hôm   ngon, định để Khương Đường xem  thể bán trong cửa hàng  , nhưng sự tình  nặng  nhẹ.
Lục Cẩm Dao thở dài bảo: “Lần  bảo ngươi  cơm cháy và bánh nướng, ngươi vẫn còn   là cho ai.”
Khương Đường , là để cho Ngũ công tử.