Mặc dù trong lòng Cố Kiến Thủy nhớ nhung, nhưng vẫn còn  phân biệt   trái nặng nhẹ. Đến chính viện,  vẫn   chuyện với Trịnh thị: “Nhi tử  một   là hai năm,   cách nào ở bên mẫu  tận hiếu,   trở về sẽ   nữa. Nhi tử  nhận  điều lệnh, ngày  sẽ nhậm chức ở Hộ bộ.”
Nghĩ  nghĩ , Cố Kiến Thủy vẫn   điều trong lòng, "Nguyệt Nương là  con gặp  lúc nhậm chức ở huyện Du Trung, lúc đó con sinh bệnh, là Nguyệt Nương cực nhọc chăm sóc con  quản ngày đêm mới  con ngày hôm nay. Cầu xin mẫu  cho Nguyệt Nương và Duệ ca nhi một danh phận.”
Chính sảnh bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hàn thị tay bưng chén , sờ  cảm thấy  nóng mới đưa cho Trịnh thị. Đọc sách nhiều thì  ích lợi gì, chẳng  vẫn là đồ ngu ? Cố Kiến Thủy   ngày hôm nay là bởi nhờ Hầu phủ,  là nhờ ngoại thất   gì ?
Sắc mặt Hứa thị   hơn nhiều so với  gặp hai  , nàng cắm một cây tăm bạc  trong món điểm tâm: "Mẫu , ăn thử món điểm tâm . Cửa hàng của Tứ   mới cho  mắt hương vị mới, vị  đào."
Trịnh thị nhận lấy điểm tâm, cũng  vội ăn mà chậm rãi : “Con  Tương thành nhậm chức, để nàng dâu của ngươi ở nhà  ngươi tận hiếu. Đầu năm   bệnh, là Phụng Linh  vất vả ngày đêm,  thể nghỉ ngơi chăm sóc . Suy cho cùng  trách , đau lòng Du ca nhi tuổi còn nhỏ,  thể bôn ba  đường, cũng  thể rời xa  nương nên mới giữ Phụng Linh ở ."
Trịnh thị giả vờ thở dài: "Cứ như  , hài tử   tội, để Duệ ca nhi ở , giao cho tiểu nương của ngươi chăm sóc, ghi tên  gia phả, cứ  tiểu nương của nó  còn. Còn Nguyệt Nương  thì tìm một trang tử đuổi qua đó.”
Cố Kiến Thủy vén áo choàng lên quỳ  mặt đất, "Mẫu , Nguyệt Nương  cứu con,  con  thể vong ân phụ nghĩa..."
Trịnh thị thả điểm tâm  miệng, "Con  nàng   cứu con,  cho bao nhiêu bạc phù hợp thì con cứ thương lượng với Phụng Linh là . Con trở về là việc vui, đừng vì   đáng mà  đến mức cơm cũng  ăn ."
Trịnh thị thầm nghĩ, con thứ thì chính là con thứ.
Loại chuyện ,   an ủi nương tử của   mà   tìm đích mẫu là bà để cầu tình.
Đi nhậm chức ở bên ngoài để chính thất nương tử ở trong nhà,    nuôi một ngoại thất.
Ngoại thất thậm chí còn   coi là . Trịnh thị  thiếu tôn tử, trưởng tôn Cố Ninh Viễn học giỏi, Cố Ninh Du do Hứa Phụng Linh sinh  là
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-116.html.]
một hài tử đáng yêu, Lục Cẩm Dao cũng đang mang thai, bà còn thiếu tôn tử hầu hạ  gối  ? Một hài tử do ngoại thất sinh thì tính là thứ gì.
Cố Kiến Thủy cho rằng  mang  về, van nài cầu xin thì Trịnh Thị sẽ vì hài tử mà mềm lòng.
Hắn đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ  Hứa thị, Hứa thị : "Nàng   cứu ,  là  Tương thành, một  ở Thịnh Kinh bơ vơ  nơi nương tựa, cho thêm chút bạc ."
Trịnh thị gật đầu đồng ý: "Nam Tuyết, ngươi   cổng xem đám  Hầu gia  trở về , trở về thì truyền cơm.  , ân nhân cứu mạng cửa lão nhị cũng  thể đối xử lạnh nhạt, truyền  ngoài   Hầu phủ   quy củ, đưa chút đồ ăn qua đó .”
Trong lòng Trịnh thị vẫn nhớ tới gia yến,  lâu  bà  ăn những món ăn do Khương Đường  nên  thèm, nhất định chút nữa  ăn nhiều một chút.
Bà  ghim một miếng điểm tâm nhỏ khác,  đào  mà cũng  thể dùng  nhân bánh, ăn  chua chua ngọt ngọt, bánh bông lan cực kỳ mềm, độ ngọt  , ngon như vị  xanh ,  phù hợp với những  lớn tuổi như bà ăn.
Nhìn thấy Cố Kiến Thủy vẫn quỳ  mặt đất, Hứa thị cũng mặc kệ cầu tình,  quỳ thì cứ quỳ . Nàng  cầm cây tăm ghim điểm tâm mà ăn.
Đối với nàng  mà , tiểu nương của Cố Kiến Thủy  dựa  , sợ hãi rụt rè, nửa phần khí chất cũng  . Vẫn nên hiếu thuận với Trịnh thị thì hơn, Cố Kiến Thủy  đáng tin cũng  , nàng  gả đến cũng   chỉ là Cố Kiến Thủy.
Trịnh thị  chủ cho nàng  là  .
Qua một canh giờ, Vĩnh Ninh hầu và các con trở về, gia yến  diễn  như thường lệ.
Nam Tuyết vẫn luôn ghi nhớ lời của Trịnh thị, đến sương phòng của chính viện đưa cơm cho Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương  đến hoa lê đái vũ, ruột gan đứt từng khúc, thoạt  vô cùng xinh .    Nam Tuyết cũng   thấy  nhiều,   nhất cũng  từng gặp ,   thể quan tâm đến nàng  .
“Phu nhân   khi ăn cơm xong sẽ đưa ngươi đến trang tử. Hài tử của ngươi giữ  giao cho tiểu nương của nhị gia nuôi dưỡng, ngày thường sẽ   quấy rầy nhị nương tử. Chuyện  nhị gia cũng  đồng ý .”