Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:55:03
Lượt xem: 13
Nhoáng cái đã đến lượt Khương Đường nhận quà lễ, thịt heo có mỡ có nạc, Khương Đường thích ăn nạc nên bèn chọn một miếng nhiều thịt hơn.
Băm ra làm nhân bánh ăn vừa ngon.
Bữa trưa hôm nay Khương Đương không cần chuẩn bị cơm nước cho Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu, gia yến tết Đoan Ngọ nên đến trưa hai người đến chính viện dùng cơm.
Bây giờ chứng nôn nghén của Lục Cẩm Dao không còn quá nghiêm trọng, nên không cần đi đâu cũng phải đưa Khương Đường theo nữa, bèn dẫn Hoài Hề và Bạch Vi, để đám nha đầu còn lại tụ họp ở Yến Kỉ Đường của mình.
Thịt rau trong căn bếp nhỏ dùng tùy thích, trong nồi còn hấp bánh ú, khó khăn lắm mới có một lần như thế này, Khương Đường suy tính xem nên làm món mặn gì mới ổn.
Trong bếp có thịt dê thịt lợn, cá có hai con, nhưng đám Lục Anh nhất trí quyết định không ăn cá, ăn cá phải nhả xương, nào có đã ghiền như ăn thịt.
Khương Đường: “Thế làm một thịt dê nướng, rồi lại làm một chân giò hầm, thế nào?”
Bội Lan nghĩ, đương nhiên là được chứ, vừa nghe đến tên món thôi đã chảy nước miếng rồi: “Ăn cái này đi! Cần ta làm gì, bọn ta giúp ngươi.”
Lục Anh nghe vậy cũng xắn tay áo lên: “Ta cũng có thể giúp, ta thổi qua cái là xong.”
Phòng bếp gộp lại to như thế, đâu ra cần nhiều người như vậy, Khương Đường cười bảo: “Bội Lan giúp đỡ là xong rồi, mấy người nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Hoài Hề Bạch Vi đi theo đến chính viện, nên Yến Kỉ Đường còn lại bảy nha hoàn cộng thêm một Cao ma ma.
Hai cái giò heo là đủ ăn, còn phải để cho Lộ Trúc bọn họ ba phần cơm nữa.
Giò heo đông pha rất ngon, để dành cho Lục Cẩm Dao một cái, hầm ba cái là được.
Thịt dê cắt thành những miếng nhỏ, ướp với thì là, vị cay.
Mặn cay đều có, thức ăn thanh đạm hơn tí thì để Triệu đại nương làm.
Triệu đại nương dùng nước sốt trộn gà xé hồi đó của Khương Đường trộn một thau dưa chuột to đùng.
Cái giò heo đông pha Khương Đương làm tốn nhiều thời gian, nhưng vừa tưởng tượng ngon lành biết bao nhiêu thì tốn thời gian cũng đáng.
Lục Cẩm Dao đã đến viện chính từ sớm, tết Đoan Ngọ nên các viện đều đến hết cả.
Hàn thị tới sớm nhất, mang theo quà lễ phong phú, vẫn luôn ở bên cạnh Trịnh thị chuyện trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-106.html.]
Trịnh thị vẫn hài lòng với nàng đại nhi tức này, tuy có những lúc hồ đồ nhưng khi nhắc đến đại sự thì vẫn tỉnh táo. Ba câu đôi lời, điểm khúc mắc sinh ra vì Khương Đường đã thành mây thành khói.
Hứa thị nhị phòng với Vân thị tam phòng ngồi dưới tay Hàn thị, thi thoảng đá thảo mấy câu.
Trịnh thị là đích mẫu nên ngày lễ ngày tết chỉ có thể đến chỗ đích mẫu hiếu kính.
Ngô tiểu nương hôm nay báo bệnh, Thẩm tiểu nương cũng không đến.
Vì đúng dịp tết Đoan Ngọ nên thư viện nghỉ lễ, hôm nay đại thiếu gia Cố Ninh Viễn học hành ở bên ngoài cũng quay về, mấy hài tử đang vui đùa trong hoa viên.
Cố Ninh Viễn là đích tôn phòng chính, học hành giỏi giang, Hàn thị biết Trịnh thị thích tôn tử nên vẫn luôn kể chuyện Cố Ninh Viễn ở thư viện.
Lục Cẩm Dao không chen miệng vào nổi, bèn thấp giọng sai bảo Hoài Hề đưa điểm tâm lên trước.
Không lâu sau, Nam Hương và Hoài Hề đã bưng điểm tâm đến, mang đến nhiều nên trước mặt người nào người nấy đều có một khay.
Trịnh thị đã hai ngày chưa ăn, ngược lại Lục Cẩm Dao vẫn luôn đưa đến chính viện, nhưng đống điểm tâm này không chỉ có mình bà thích ăn mà Vĩnh Ninh hầu cũng thích ăn. Đưa đến đây chưa được hai ngày đã ăn hết, người làm mẹ chồng như bà nào không biết xấu hổ mà mở lời với con dâu được.
Khương Đường đi chẳng bằng Khương Đường ở đây thong dong ăn uống, hôm nay Lục Cẩm Dao không dẫn Khương Đường tới nên trong bụng Trịnh thị có hơi thất vọng.
Trông thấy điểm tâm, tâm trạng của bà lại minh mẫn trở lại.
Trịnh thị bưng đĩa lên ăn từ từ, bỗng nhiên nhớ đến cửa hàng điểm tâm của Lục Cẩm Dao khai trương bèn tiện miệng hỏi: “Chuyện buôn bán của cửa hàng điểm tâm đó của con thế nào rồi?”
Hàn thị không nói tiếp nữa, cũng bắt đầu ăn điểm tâm như Trịnh thị.
Lục Cẩm Dao đáp: “Hôm qua buôn bán cũng không tệ, có điều mọi người cũng chỉ ăn thứ mới lạ, qua mấy ngày nữa thì lại vắng lặng thôi.”
Trịnh thị khen ngợi bảo: “Con làm ăn buôn bán thì ta yên tâm, nếu như cần trong nhà giúp đỡ, chớ ngại cất lời.”
Lục Cẩm Dao cười đáp vâng.
Trịnh thị lại hỏi Lục Cẩm Dao mấy ngày nay ăn thế nào ngủ ra sao, Lục Cẩm Dao trả lời từng cái một: “Cũng bởi do bên cạnh nhi tức có Khương Đường, nếu không đã không thể vừa lòng như thế. Mấy bữa nay nàng ấy bôn ba vì cửa hàng,
hôm trước còn chuẩn bị lương khô cho Ngũ đệ mang trên đường nên con để nàng ấy ở lại Yến Kỉ Đường rồi.”
Trịnh thị vừa nghe rằng còn chuẩn bị lương khô mang trên đường cho Cố Kiến Sơn thì lập tức mỉm cười: “Đồ nàng làm ăn ngon lắm, con cũng là một chủ tử biết thương xót cho kẻ dưới.”