Nhân lúc Khương Đường xem sổ sách, Lục Cẩm Dao : “Việc kinh doanh cửa hàng khá , nhưng điểm tâm  ban ngày bán  hết . Theo lý mà  thì điểm tâm qua đêm  nên bán  hôm , nhưng chỉ  một đêm thôi, nếu nếm thử mùi vị   đổi…”
Đây   là chuyện nhỏ,  đồ ăn quan trọng nhất chính là hương vị, điểm tâm để qua đêm tuyệt đối   bán.
Nếu như thật sự thấy tiếc thì  thể hạ giá.
Khương Đường đáp: “Đại nương tử, điểm tâm để qua đêm  thể bán, nhưng  thể dựa theo giá tiền ban đầu mà bán .”
Khương Đường  , Lục Cẩm Dao  hiểu.
Thấy điểm tâm còn thừa  một ít gom  để sang một chỗ, bán nửa giá so với giá gốc hoặc thấp hơn, những   ăn điểm tâm đắt nhưng  nỡ bỏ bạc  sẽ đến mua.
Khương Đường: “Còn  những nguyên liệu thừa thẹo dư  khi  bánh cũng  thể gom  bán rẻ .”
Vì để cho điểm tâm bày biện  mắt nên những chiếc bánh ngọt đều  cắt thành những miếng vuông vức, cắt bỏ những cạnh góc ở bên.
Lục Cẩm Dao mỉm  gật đầu, là nàng  suy nghĩ hạn hẹp.
Đi  khỏi phòng chính, Khương Đường vẫn còn đang ngẫm nghĩ về  bạc mà nàng trông thấy  sổ sách.
Thấy    ăn kiếm tiền, nhất là vẫn dùng công thức của  thì  khỏi suy nghĩ nếu như bản  mở cửa hàng  lẽ cũng sẽ kiếm   ít tiền.
Thế nhưng, mở cửa hàng cũng tốn bạc, quầy hàng lưu ly hắt sáng bên trong, thuê sư phụ  bánh và  phụ việc, Khương Đường  cam nổi.
Với sữa bò tươi Lục Cẩm Dao sẽ tìm nguồn sữa  nhất, trứng gà, bột mì đều  tìm , nếu như  nàng  kinh doanh thì e là mỗi ngày chỉ  thể ngủ  hai giờ.
Vẫn là bán công thức yên tâm hơn, một  lao lực suốt đời nhàn, càng  cần nàng  đến cửa tiệm  việc.
Nàng  theo Lộ Trúc học việc buôn bán,   tiết kiệm tiền mua một căn nhà,  vốn nhỏ buôn bán,  giống như hiện giờ chẳng hiểu bất cứ thứ gì.
Ngày hôm  chính là tết Đoan Ngọ.
Khương Đường  đến cửa tiệm nhưng Lộ Trúc thì . Hôm nay đám nha  đều dậy cực sớm.
Lần  Khương Đường ghi nhớ, tặng quà lễ trong tết Đoan Ngọ.
Tờ mờ sáng sớm Hoài Hề   ngoài mua sắm, đám nha  của Yến Kỉ Đường đều chờ ở trong sân.
Khác với tiền hằng tháng, bất kể là nha  hạng nào thì quà lễ đều như . Hai cân thịt heo, hai cân gạo nếp, nửa lượng bạc.
Từ sáng sớm đến giờ, lòng đám nha    hề yên tĩnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-105.html.]
Lục Anh vẫn luôn  về phía cổng viện: “Hoài Hề tỷ tỷ  vẫn   về,   là  việc trễ nải  đường  ?”
Bội Lan đáp: “Đợi thêm nữa , đến trưa chúng  cũng  thể ăn thịt .”
Có dịp lễ tết, ngoại trừ  quà lễ  thì cơm trưa của đám nha  cũng  hơn ngày thường, ba món, hai mặn một chay.
Khi  đều là Triệu đại nương , hôm nay là Khương Đường .
Bội Lan   ăn mấy món hoa hòe hoa sói, nàng  ăn một miếng thịt ngập miệng, tất cả đều là loại thịt ngon nhất.
Thịt ngon nhất là thịt kho tàu, chân giò , đến xương cũng  .
Khương Đường véo mặt Bội Lan, đây là  khi nàng bán đồ ăn vặt thì Bội Lan  ngừng ăn đồ ăn vặt giữa đêm.
Cứ cách hai ngày Khương Đường bán một đợt, trong  nha  của Yến Kỉ Đường thì Bội Lan mua nhiều  nhất.
Dẫu  Bội Lan cũng chỉ là tham ăn, nếu   quà lễ định mang về biếu cha  thì hai cân thịt ba chỉ  cũng  cho Khương Đường đem  hầm nhừ .
Nửa giờ , Hoài Hề mới  về, theo  là một gã sai vặt, tên là Lâm Khiếu, là gã sai vặt của Yến Kỉ Đường.
Phụ trách chuyện đưa đồ đến.
Quà lễ  chỉ nha   mà đám sai vặt ở tiền viện cũng .
Hoài Hề  về, Cao ma ma cầm sổ sách từ thư phòng  , giống như phát tiền hằng tháng, ai nhận  đồ  thì lăn dấu tay.
Trông thấy Cao ma ma  , đám nha  tự giác xếp thành hàng.
Khương Đường  đằng  Lục Anh, đến nơi   nhiều ngày như  , nên càng hiểu rõ hơn về đám  Lục Anh.
Cha  Lục Anh đều là hạ nhân của Vĩnh Ninh hầu, tiền hằng tháng sẽ trợ cấp một phần trong nhà. Cha  Bội Lan cũng thế, giống như đám Lộ Trúc, gia nhân đều ở phủ Bình Dương hầu.
Ngoại trừ nàng , các nha  còn  đều là con nhà nô (1).
(1) Làm nô từ đời  sang đời khác.
Con nhà nô dùng yên tâm hơn, vì lo cho  nhà nên bọn họ cũng  dám   chuyện gì.
Khương Đường là một  ăn no cả nhà chẳng đói, vốn nguyên   phủ Bình Dương hầu mua về, cho dù ngày  nàng chuộc  thì cũng sẽ  về nhà của nguyên .
Có thể bán nữ nhi  thì  về  cũng khó tránh khỏi việc bán thêm mấy  nữa.