Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:54:25
Lượt xem: 20
“Chưởng quỹ này, có bán riêng lẻ hay không?”
Quản sự mỉm cười híp mắt, hệt như phật Di Lặc, mặt mày hiền từ.
Nhưng chớ trông mặt mà bắt hình dong, trông có vẻ hiền hậu nhưng có thể trở thành quản sự của một phủ thì tuyệt đối không phải hạng lương thiện gì.
Chưởng quỹ cười đáp: “Mua lẻ được thì được, có điều phải nói trước với ngài. Bánh ú để tặng này ấy, mua đủ nửa lượng thì được tặng nhân đậu mứt táo, mua trên năm lượng được tặng hai cái nhân trứng vịt muối và nhân thịt muối, bốn loại vị cái nào cũng như cái nào. Ngài muốn điểm tâm nào thì ở đây sẽ đựng cho ngài.”
Hương vị còn không giống nhau, chỗ nào làm ăn như thế, thật là.
“… Thế thôi, cứ ba cân bánh ngàn lớp vị trà xanh, ba cân bánh ngọt vị trà xanh, những thứ khác thì lấy đủ cho ta năm lượng bạc.” Trong lòng quản sự vẫn còn có hơi ấm ức, làm kinh doanh là phải tinh ranh, còn phải suy ngẫm nhằm chỗ sơ hở để chiếm lợi.
“Được chứ quan khách, ngài đợi một lát!”
Từ khi quản sự của phủ Hoài Dương hầu quay lại, khách khứa càng lúc càng đông.
Mua gì cũng có, đa số sẽ cắn răng gom đủ nửa lượng bạc.
Nửa lượng bạc không hề ít, là nửa tháng nguyệt ngân của Khương Đường.
Khương Đường và Lộ Trúc trông nom cửa hàng, Lục Cẩm Dao đang có mang nên không chịu được mệt mỏi, bèn về từ sớm.
Khương Đường chờ với Lộ Trúc hơn một giờ rồi cũng quay về. Ra ngoài một chuyến không uống phí, học được không ít thứ.
*
Tối muộn Lộ Trúc mới quay về, cửa hàng điểm tâm đóng cửa muộn, lại cộng thêm kiểm kê chỉnh lý sổ sách, thu dọn đồ đạc nên nán lại một chút là trời đã tối đen.
Sau khi quay về, đến uống nước Lộ Trúc cũng không uống lấy ngụm đã đi thẳng vào trong phòng chính.
Lục Cẩm Dao ngồi dưới ánh nến đọc sách, là đang chờ Lộ Trúc, trông thấy vẻ vui mừng trong mắt của Lộ Trúc sắp trào ra ngoài liền có thể đoán được việc buôn bán khá khẩm.
Lộ Trúc thu lại biểu cảm trên mặt nói rằng: “Đại nương tử, đây là sổ sách.”
Kẻ mua nửa cân tám lạng điểm tâm đều có cả, đơn nhỏ không kịp ghi, chỉ cần đơn lớn đúng là được.
Nàng đưa sổ sách cho Lục Cẩm Dao: “Hôm nay tổng cộng bán được một trăm ba mươi lăm cân bánh khoai môn và bánh khoai lang, bánh ngàn lớp vị trà xanh
và bánh ngọt bán được bảy mươi ba cân…”
Lục Cẩm Dao vừa nghe vừa đọc, bánh ngàn lớp vị nguyên bản và vị khoai sọ lần lượt là mười cân, mười lăm cân, bánh ngọt hai vị này lần lượt bán được tám cân, mười ba cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-104.html.]
Người của Ngự triều thích uống trà, vị của điểm tâm ngon nên vị trà xanh bán được nhất.
Tổng doanh số bán ra là bốn mươi hai lượng chín trăm hai mươi văn tiền. Nếu tính theo ba phần lợi nhuận thì hôm nay bán lời gần mười ba lượng bạc.
Một chút này cũng không phải là ít, cửa hàng hồi môn của Lục Cẩm Dao mỗi tháng kiếm nhiều nhất cũng hơn sáu mươi lượng, xem ra vẫn là làm đồ ăn lãi được nhất.
Nhưng hôm nay còn tặng bánh ú, trừ cái này đi thì cũng chỉ lãi mười lượng bạc.
Đây không phải là cửa hàng của một mình nàng ấy, còn có một phần của Cố Kiến Sơn.
Lục Cẩm Dao biết chuyện buôn bán vào ngày khai trương là tốt nhất, sau đó việc kinh doanh sẽ dần vắng lặng, phỏng rằng còn giảm xuống nữa, để thu hồi chi phí phải mất chút thời gian.
Nhưng thật ra đã nằm ngoài dự đoán của Lục Cẩm Dao.
Lộ Trúc nói: “Hôm nay có một kẻ làm thuê cân điểm tâm đã đánh đổ điểm tâm, là hai cân bánh khoai sọ nghiền. Đại nương tử, chuyện này…”
Lục Cẩm Dao đáp: “Thưởng là thưởng mà phạt là phạt, ai làm rơi rớt thì cứ khấu trừ vào nguyệt ngân của kẻ đó.”
Lộ Trúc: “Vâng.”
Lục Cẩm Dao: “Sư phụ làm bánh cũng thế, làm việc cẩn thận một chút.”
Lộ Trúc: “Vâng… Hôm nay vẫn còn thừa lại ít điểm tâm, nhưng không bán nữa. Nô tỳ không biết cửa hàng điểm tâm của nhà khác ra sao, nhưng để đến ngày mai có lẽ cũng không hỏng được.”
Ý của Lộ Trúc là, ngày mai vẫn bán tiếp được.
Trên gương mặt Lục Cẩm Dao thoáng do dự, cho dù mai lại lấy ra bán thì cũng không có ai có thể nhìn ra được. Để qua một đêm mà thôi, cửa hàng điểm tâm khác còn thừa điểm tâm cũng đâu có mang hết về để bản thân ăn được.
Giá cả của điểm tâm không hề rẻ, cho sư phụ làm bánh trong cửa hàng… thừa một hai cái thì còn được, nếu gặp phải trời mưa thừa nhiều, hoặc là sư phụ làm bánh cố ý làm nhiều hơn thì làm sao.
Lục Cẩm Dao cất lời: “Gọi Khương Đường đến đây.”
Đầu óc Khương Đường lanh lợi, có lẽ nàng có thể nghĩ ra cách.
Đến khi Khương Đường vào phòng, Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường ngồi xuống.
Tuy Khương Đường không ngồi co quắp như lần trước nhưng vẫn cẩn thận từng tí một.
Lục Cẩm Dao không nhịn được phì cười, bụng nghĩ ngồi thế nào thì cứ ngồi thế ấy đi.
“Ngươi xem sổ sách của cửa hàng điểm tâm đi, trong lòng ngươi cũng tính xem, sau ba năm gia hạn khế ước công thức, cần bao nhiêu bạc thì phù hợp.”