Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:54:01
Lượt xem: 15
Khương Đường nói với Lộ Trúc: “Chuyện buôn bán hôm nay nhất định sẽ tốt đẹp.”
Lộ Trúc không đáp lời mà ngược lại còn chỉ cho Khương Đường: “Cái người hơi béo, cần mười cân điểm tâm kia chính là quản sự của phủ Hoài Dương hầu, bữa nọ Hoài Dương hầu phu nhân cùng mấy người thủ mạt giao[1] đến phủ chúng ta, nhưng do tiểu nương tử Yến gia ngã xuống nước nên đã mất hứng quay về. Đại nương tử đều tặng điểm tâm cho mỗi nhà bọn họ cả.”
[1] Ý chỉ bạn thân chốn khuê phòng.
Khi đó trông thì có vẻ là tốn tiền nhưng ấy chẳng phải là để lo toan cho chuyện làm ăn của cửa hàng ư. Mười cân điểm tâm năm lượng bạc, giá tiền mà so với món rẻ nhất của Ngũ Hương Cư còn rẻ hơn một nửa, tuy người bình thường không mua nổi nhưng với đám gia đình giàu có này còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Trong phủ nhiều người, một viện tặng hai cân, mười cân điểm tâm cũng chẳng biết có đủ chia hay không.
Vung tay ra là xa xỉ, nhưng món điểm tâm đắt đỏ đầu tiên mà Cẩm Đường Cư bán ra lại là để lo việc làm ăn của cửa hàng.
Chẳng mấy lâu sau, quản sự mấy nhà được tặng điểm tâm bữa nọ đều tới mua. Phu nhân mấy nhà đó có giao hảo với Lục Cẩm Dao, cũng chỉ nửa canh giờ lấy biết bao nhiêu là bánh ngọt và bánh ngàn lớp, hương vị đa phần là vị trà xanh, mỗi nhà mua mười cân hoặc mười lăm cân khác nhau.
Sợ chuyện buôn bán không tốt nên hai loại điểm tâm này không chuẩn bị nhiều, lúc này đây sư phụ làm bánh đang làm gấp rút nhưng vẫn không làm được bao nhiêu.
Lộ Trúc cố ý nhắc nhở: “Quản sự các nhà đều phải quen biết để khỏi phạm phải điều cấm. Từ giờ trở đi, chúng ta phải ghi nhớ loại điểm tâm nào bán được nhiều, loại điểm tâm nào bán ít. Trông xiêm y cách chải chuốt của khách khứa kìa, ngươi xem, quản sự nha hoàn các phủ đều tốt hơn nhiều so với người bình thường.”
Lộ Trúc nói chẳng hề sai, chất liệu xiêm y của vị quản sự mập ban nãy tốt vô cùng, có lẽ là tơ lụa. Chẳng thèm liếc bánh khoai sọ nghiền lấy một cái mà đi mua luôn loại đắt tiền nhất.
Lộ Trúc: “Cửa hàng mới khai trương, đợi đến khi đi vào hoạt động dần dần thì có thể thuê hai người hầu bàn.”
Nhìn người đến là có thể biết sẽ mua điểm tâm gì, rồi dẫn người ta đến bên quầy như thế để giới thiệu.
Còn có cả chăm lo đến chuyện tình nghĩa của việc buôn bán nữa, đều phải ghi nhớ để ngày sau còn phải trả lại.
Đại nương tử muốn dạy Khương Đường chuyện làm ăn, Lộ Trúc bèn tận tâm tận lực dạy dỗ, dẫu sao Khương Đường hãy còn nhỏ nên cứ từ từ học là được. Lộ Trúc cũng đi theo Lục Cẩm Dao mấy năm mới có thể một mình đảm đương một phía, Khương Đường trông xinh đẹp nhưng nếu không có bản lĩnh giỏi giang thì sớm muộn gì cũng bị người ta ăn hiếp.
Khương Đường gật đầu: “Vẫn là bánh khoai sọ nghiền với bánh khoai lang bán được nhiều nhất. Giá cả của chúng rẻ, mà dùng thử cũng chẳng mất bao nhiêu bạc, nếu ăn ngon thì sẽ mua lại, còn đến hơn nửa canh giờ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-103.html.]
Tuy hai loại này rẻ nhưng có bốn phần lợi nhuận, tương đương với lợi nhuận ròng của một cân điểm tâm bốn năm chục văn tiền.
Lộ Trúc hơi khó hiểu: “Gì mà hơn nửa canh giờ nữa.”
Khương Đường đáp: “Đến khi chuyện buôn bán hoàn toàn tốt lên.”
Vì chỉ có hai ngày tặng bánh ú. Tuy mua năm lượng bạc so với nửa lượng bạc chỉ tặng hai cái bánh ú nhưng quà tặng thêm lại là bánh ú mặn.
Bánh ú trứng vịt muối với bánh ú thịt muối, tuy Khương Đường chưa buôn bán bao giờ nhưng cũng biết bán đồ ăn quan trọng nhất là mùi vị, thế nên bánh ú phải đầy đủ nguyên liệu.
Đám Lộ Trúc cũng nếm thử bánh ú rồi, đều khá thích.
Không thích ăn bánh ú mặn thì kiểu gì cũng không thích ăn, nhưng sau khi nếm thử mà thấy thích thì đều sẽ cảm thấy rất ngon.
Điểm tâm sau này vẫn còn thể dùng tiền mua nhưng bánh ú thì không. Vả lại điểm tâm ngon thì sẽ còn quay lại mua.
Khách khứa của Cẩm Đường Cư không ít, đa số vẫn còn đang chờ xem, trông thấy có người mua bánh ngàn lớp liền muốn mua một ít để nếm thử.
Không mua được một cân thì mua nửa cân, lúc cân đong thu tiền thì ít nhiều gì cũng bớt vài đồng lẻ, bất kể có lấy được bánh ú hay không thì đều vui vẻ cả.
Làm kinh doanh thì phải hào phóng, không được kẹt sỉ.
Người lui kẻ vãng, người người tấp nập, qua hơn hai khắc, người trong cửa hàng mới dần dần ít đi.
Chưởng quỹ vừa chỉnh sửa sổ sách vừa nhìn đống điểm tâm còn lại, qua gần nửa giờ đồng hồ, tổng cộng bán được gần bốn mươi cân bánh khoai sọ nghiền, hơn hai mươi cân bánh khoai lang, số ít còn lại cộng vào vẫn không đủ năm mươi cân.
Đúng lúc Lộ Trúc định bụng ra ngoài xem xét thì quản sự của phủ Hoài Dương hầu lại đến.
Y trông mập mạp, Khương Đường vừa nhìn đã nhớ.