Xuyên Sách Phản Diện, Tôi Để Em Gái Long Vương Ngủ Trong Chăn Của Mình - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:51:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Tuyết Dao gật đầu, cô bé cũng tại . Kể từ Từ Mộc giúp đỡ, cô bé dường như giác ngộ. So với việc học, cô bé càng thích những chuyện gọi là giang hồ hơn.
Từ Mộc đút tay túi quần, chằm chằm Lục Tuyết Dao, trong lòng suy tư. Có lẽ cô nhóc , thật sự chút tác dụng.
“Anh Từ Mộc, đừng giận, em , em sẽ giữ cách với họ, khi nghiệp, em nhất định sẽ cố gắng học hành chăm chỉ.” Lục Tuyết Dao thấy Từ Mộc cứ chằm chằm , lập tức chút hoảng sợ, “Hay là chúng thuê phòng nhé, dạy dỗ em thế nào cũng .”
Từ Mộc chút bất lực, Lục Tuyết Dao , thật sự thuê phòng, mỗi gặp mặt đều một .
“Anh giận, chỉ lo cho sự an nguy của em, cho em hai thứ , tối nay về nhà ăn riêng nhé.”
Từ Mộc từ gian trữ vật lấy Tụ Khí Đan và Tẩy Tủy Đan. Đây chính là ý nghĩ của ban nãy, vì cô bé thật sự hứng thú với chuyện , thì hãy cho cô bé một chút sức mạnh.
Xem cô bé thể đạt đến trình độ nào. Nếu thể trở thành đại tỷ ngầm bá chủ một phương, chắc chắn cũng sẽ giúp ích cho Từ Mộc.
“Anh Từ Mộc, đây là cái gì ạ?” Lục Tuyết Dao tò mò hỏi.
“Là thứ tăng cường sức mạnh, phương pháp cụ thể lát nữa sẽ gửi cho em, em chỉ cần , sẽ hại em.”
Từ Mộc xong, liền vẫy tay với Lục Tuyết Dao, “Anh việc , đây, em thể những gì thích, chỉ cần vi phạm pháp luật, đều ủng hộ.”
【Độ hảo cảm +20】
Lục Tuyết Dao thấy Từ Mộc lên xe, mới cất đan d.ư.ợ.c . Cô bé vô cùng tin tưởng Từ Mộc, dù hai viên t.h.u.ố.c tác dụng phụ lớn. chỉ cần Từ Mộc bảo cô bé ăn, cô bé tuyệt đối sẽ do dự.
…
Lúc , Từ Mộc dựa ghế , nhắm mắt chợp mắt. Hiện tại mà , sức mạnh của đang định tăng lên. Điều thể thấy rõ từ trận chiến với Lâm Dương .
Nhân vật chính Thiên Mệnh Chi Lực mạnh mẽ, quả thực thể hóa nguy thành an. chỉ cần thực lực đủ mạnh, vẫn thể nghiền nát nhân vật chính.
Lâm Dương là , Long Vương chắc chắn cũng thế.
Không từ lúc nào, Từ Mộc ngủ , tối qua cả đêm ngủ, dù cũng nghỉ ngơi một lát.
Khi Từ Mộc mở mắt , phát hiện xe dừng từ lâu. Anh dụi mắt, ngoài cửa sổ, phát hiện họ đến chi nhánh Dương Thị.
“Uyển Ước, gọi dậy?” Từ Mộc ngáp một cái.
“Từ Tổng, em thấy ngủ ngon.” Mạnh Uyển Ước ở ghế .
“Quả thật ngủ tệ.” Từ Mộc vươn vai thật mạnh, bước xuống xe.
Anh lấy điện thoại , gọi cho Phùng gia , chỉ vài tiếng chuông bận, bên Phùng Kiếm nhấc máy.
“Từ thiếu, đến Dương Thị ?” Phùng Kiếm ngạc nhiên hỏi.
“ , đến chi nhánh của chúng , đưa t.h.u.ố.c cho .” Từ Mộc với Phùng Kiếm.
“Được!” Giọng Phùng Kiếm tràn đầy phấn khích.
Từ Mộc và Mạnh Uyển Ước đến đại sảnh công ty , Lý Vân ở xa liền bước tới. Cô vẫn mặc bộ đồng phục công sở màu đen, cúc áo n.g.ự.c căng chặt.
Khi cô bước tới, n.g.ự.c dường như thứ gì đó vô cùng đáng sợ, sắp phá vỡ phong ấn.
“Tiểu Mộc.” Lý Vân đến mặt Từ Mộc, quan tâm hỏi, “Hôm qua chủ tịch gọi điện cho dì, con chứ?”
“Không , hôm qua chỉ là điện thoại hết pin thôi ạ.” Từ Mộc giải thích nhiều, tùy tiện bịa một lý do.
Lý Vân gật đầu, tối qua cô lo lắng đến mức ngủ ngon cả đêm.
Trò chuyện một lát, điện thoại Từ Mộc rung lên. Nhìn thấy là điện thoại của Phùng Kiếm, liền bước ngoài.
Mèo con Kute
Từ Mộc bảo Mạnh Uyển Ước đợi xe, còn thì đến cổng công ty.
Phùng Kiếm nhảy xuống từ chiếc Aston Martin, nhanh chóng chạy về phía Từ Mộc.
“Từ thiếu! Thuốc của ?” Phùng Kiếm đến mặt Từ Mộc, xoa xoa tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-phan-dien-toi-de-em-gai-long-vuong-ngu-trong-chan-cua-minh/chuong-208.html.]
Từ Mộc đưa ba viên t.h.u.ố.c luyện chế tùy tay đó cho Phùng Kiếm.
Phùng Kiếm lập tức lấy một cái chai từ , cẩn thận cho t.h.u.ố.c . Hôm nay thể "tự tay nên giấc mơ" nữa , nhịn nhiều ngày như , một đêm nghìn dặm.
“À đúng , lén tặng cho một cái đồng hồ thông minh dành cho trẻ em, thể gọi điện thoại, bây giờ gọi qua đó, tự chuyện với bà nhé.”
Phùng Kiếm lấy điện thoại của , gọi xong thì đưa cho Từ Mộc.
“Alo, Phùng Kiếm…”
“Là .” Từ Mộc cắt ngang lời Trần Thải.
Nghe thấy giọng , cả Trần Thải đều kích động. Bà ngờ Phùng Khang táo bạo đến , thật sự dám g.i.ế.c Đái Hiêu. Vậy , ông thật sự thể giải quyết bà .
Bà sợ!
Trần Thải tin Phùng Nhuệ Lợi, vạn sự đều đến sự báo đáp. Phùng Nhuệ Lợi giúp bà , bà thể mang lợi ích gì cho Phùng Nhuệ Lợi?
Không !
Từ Mộc thì khác, Từ Mộc cứu bà , bà thể nghĩ cách đưa những thông tin đen của Phùng Khang cho . Đây chính là sự trao đổi ngang giá.
“Từ Mộc, cầu xin cứu , sai , ban đầu nên uy h.i.ế.p .” Giọng Trần Thải mang theo tiếng , Từ Mộc là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà bà thể nghĩ đến.
“Phu nhân, cứu thế nào đây?” Từ Mộc nở nụ , “Phùng gia canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa còn trở thành ẩn thế gia tộc , chịu c.h.ế.t ?”
“Cậu nhất định cách! Cậu thể thần quỷ , lắp đặt camera trong Phùng gia, nhất định cách cứu , đúng ?” Giọng Trần Thải nghẹn ngào.
“Cứu bà ích gì? Bây giờ Phùng Khang chỉ bà chết, bà còn khả năng giúp tìm thông tin đen của ông ?” Từ Mộc hỏi ngược , “Bà đừng mơ nữa.”
“ thể.” Trần Thải ở đầu dây bên , “ thật sự thể! Những từng giúp Phùng Khang việc, đều liên lạc, nhất định thể thu thập .”
Từ Mộc đến đây, chút động lòng. Anh Phùng Kiếm vẫn đang ngây ngô ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản : “Nếu cứu bà , con trai bà sẽ gặp nạn ?”
“Không .” Trần Thải bây giờ chỉ sống sót, bà quan tâm đến những khác.
“Vậy thôi, thể cứu bà , ngoan ngoãn chờ đợi .” Từ Mộc xong, cúp điện thoại, ném điện thoại cho Phùng Kiếm bên cạnh, “Mẹ bảo cứu bà .”
“Cứu?” Phùng Kiếm đến đây, sắc mặt đột nhiên khó coi.
Nếu chạy mất, Phùng Khang chắc chắn sẽ bỏ qua cho .
“Cậu cứu ?” Từ Mộc hỏi.
Phùng Kiếm thật sự rối bời, dù đây cũng là của . Mặc dù chút nghiêm khắc, nhưng Trần Thải nhiều điều để giúp tranh giành gia sản.
“Từ thiếu, thể cứu một chút ?” Sắc mặt Phùng Kiếm đột nhiên ngưng trọng.
“Sao ?” Từ Mộc hiểu.
24_“ câu lạc bộ, *thả lỏng bản một chút*, để xả một chút, , lẽ sẽ nhiều cơ hội như nữa.” Phùng Kiếm nghiêm túc với Từ Mộc.
Từ Mộc gì, cuối cùng giơ ngón tay cái về phía Phùng Kiếm.
Gã , lẽ thật sự kìm nén quá lâu .
“À đúng , nhà mới đến ? Là một phụ nữ, dáng cũng , nhưng mặt đầy vết mụn.” Từ Mộc đột nhiên hỏi.
“Có, cô đến nhà sáng nay, đó thì ngoài .” Phùng Kiếm nhớ rõ, lúc đầu thấy bóng lưng, còn tưởng là mỹ nữ nào đó.
Nhìn thấy mặt, lập tức mất hết cảm giác.
“Bây giờ cứu .” Từ Mộc đột nhiên Phùng Kiếm.
“Từ… Thiếu, cũng một chân với chứ?” Phùng Kiếm lắp bắp.