Mặc dù Tiêu Ngọc Minh cảm thấy mưu kế của Tiêu Ngọc Thần, độc địa khéo léo, nhưng vẫn : "Mặc dù cách tồi, cũng trút giận, nhưng thấy hơn hết vẫn nên tính toán cặn kẽ, nhỡ bại lộ, kẻ Lương Kiện An chính là Lương quý phi."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu vẻ nghiêm nghị: "Ta , nhất định suy tính vẹn , chút sơ hở mới hành sự."
"Đại ca," Tiêu Ngọc Minh đặt tay lên vai Tiêu Ngọc Thần, vẻ tình, : "Có kế hoạch cụ thể liền với , giúp nghiên cứu cặn kẽ."
Giúp nghiên cứu cặn kẽ thì ít, mà nhân cơ hội phá phách nhiều hơn.
"Ừm, kế hoạch cụ thể, sẽ với ." Tiêu Ngọc Thần hết sức nghiêm túc .
Tiêu Ngọc Minh vỗ vỗ vai : "Huynh đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim."
Tiêu Ngọc Thần cảm kích : "Nhị , đa tạ."
Tiêu Ngọc Minh vỗ vỗ vai , đó khập khiễng rời mất. Dù cũng là lừa dối , lòng vẫn dấy lên đôi chút áy náy.
Sau bữa tối, Tiêu Ngọc Minh tìm cơ hội, ghé tai Đường Thư Nghi thì thầm ý tưởng của Tiêu Ngọc Thần, đoạn thêm: "Nương, kế hoạch của khi nào mới thực hiện ? Đừng để đại ca vượt mặt chúng ."
Đường Thư Nghi ngờ, Tiêu Ngọc Thần bề ngoài trông vẻ trung hậu thật thà, nghĩ thủ đoạn âm hiểm đến . Song, đây vốn là do Lương gia giở trò bẩn thỉu , nên ý tưởng của Tiêu Ngọc Thần chẳng đáng kể là bao. nàng còn một kế hoạch trọng yếu hơn, thành kế hoạch hiểm độc ho của Tiêu Ngọc Thần, e rằng chỉ thể thất bại mà thôi.
Nàng nhỏ giọng dặn dò Tiêu Ngọc Minh: "Con tiên cứ định đại ca vài ngày, kế hoạch của liệu thể thực hiện , ngày mốt sẽ kết quả."
"Vâng." Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh sáng lấp lánh, gật đầu liên tục, thích nhất là những việc kiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-161.html.]
Chẳng mấy chốc tới ngày khởi hành lên Sùng Quang tự. Hôm Đường Thư Nghi thức dậy giờ Mão một khắc, bên ngoài trời vẫn còn mờ tối. Nàng vận y phục đơn giản, phía xe ngựa cũng chuẩn tươm tất.
Trời lạnh giá, đệm trong xe ngựa bằng lông thú dày mềm, ngay cả thảm lót cũng chồng lên hai lớp. Nửa canh giờ , xe ngựa sưởi ấm bằng than hồng, đảm bảo bước trong liền cảm nhận ấm lan tỏa.
Đường Thư Nghi nhấc rèm bước xe, quả nhiên cảm nhận ấm dịu dàng mang theo mùi thơm ập nàng, lập tức xua tan cái lạnh rời khỏi cửa phòng. Sau khi an tọa, nóng điểm tâm, những thứ nên đều bày biện sẵn sàng.
Trong lòng nàng khỏi cảm thán, xuyên về cổ đại, tuy lúc đối phó với những đứa trẻ ương bướng, nhưng hưởng cuộc sống vô cùng xa hoa, phú quý của thời đại . Chỉ thể , thế sự vốn dĩ đều hai mặt.
Dựa thành xe bọc bông mềm mại thoải mái, nhận lấy chén sâm do Thúy Trúc dâng lên, Đường Thư Nghi nhấp một ngụm, trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên thoải mái vô cùng!
Sau một hồi ấm, Đường Thư Nghi cùng Thúy Trúc và Thúy Vân trò chuyện về gia đình trang đầu Quan Hữu Căn tại Tây Sơn thôn trang. Trang đầu của một thôn trang thuộc thế gia vọng tộc, bình thường đều là gia bộc trong nhà, nhưng gia đình Quan Hữu Căn như . Quan Hữu Căn là đồng hương với lão Hầu gia Tiêu Thành Côn khi tòng quân.
Năm Tiêu Thành Côn nhập ngũ, một năm tin đồn hy sinh nơi sa trường. Sau đó nữa, chiến loạn thêm nạn đói hoành hành, nhà Tiêu Thành Côn cùng dân trong thôn chạy nạn, từ đó bặt vô âm tín. Không ít , nhà họ Tiêu đều qua đời.
Nghe năm đó, Tiêu Thành Côn tìm kiếm nhà trong một thời gian dài nhưng thành, cuối cùng chỉ đành chấp nhận hiện thực, cho rằng nhà thực sự đều còn.
Đường Thư Nghi nghĩ đến đây, khỏi thở dài một , thở dài , nàng thở dài cho mệnh trêu ngươi.
Phụ của Quan Hữu Căn tình cờ gặp Tiêu Thành Côn, hai lớn lên cùng từ thuở nhỏ, tình nghĩa cố nhân tự nhiên khó phai. Lúc bấy giờ Tiêu Thành Côn là Vĩnh Ninh hầu, cất nhắc phụ của Quan Hữu Căn. Quan lão gia tử đáp, lão là dân cày, ngoài chuyện cày cấy thì chẳng gì khác, cứ để lão tiếp tục ruộng là .
Cứ như , nhà họ Quan liền an cư lạc nghiệp tại Tây Sơn thôn trang. , ngoài việc trông coi Tây Sơn thôn trang cho Hầu gia, họ còn tự mua thêm điền sản, cuộc sống cũng xem như sung túc an nhàn.