Triệu quản gia tới sảnh đường, thấy Ngô Quốc Lương ngừng, trông như đang đống lửa. Hắn tiến tới hành lễ, cất lời: "Ngô đại nhân, ngài vẫn rời ư?"
Ngô Quốc Lương chờ đợi tại sảnh đường gần trọn một buổi chiều, nhưng thứ ông đợi chính là câu của Triệu quản gia, khiến ông tức đến vẹo cả sống mũi. Muốn nổi giận, nhưng chẳng dám. Ngay cả khi đối diện một quản gia nô tài của Hầu phủ, giờ khắc ông cũng chẳng thể nổi giận.
"Triệu quản gia, Hầu phu nhân xử lý xong công việc chăng?" Ngô Quốc Lương gượng nặn một nụ , song dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể tự nhiên . Ông bèn tiếp: "Chuyện hôm nay, hạ quan thật sự rốt cuộc là chuyện gì đang xảy !"
"Ngô đại nhân," Triệu quản gia khẽ cúi hành lễ, cử chỉ vô cùng cung kính, chút tì vết, đó : "Ngài rõ sự tình đang diễn , e rằng vị nào đó trong phủ ngài thể minh bạch việc . Sự tình rõ ràng, ngài định chuyện gì với Hầu phu nhân đây? Lẽ nào chỉ là lời lẽ sáo rỗng?"
"Điều ... Điều ..."
Ngô Quốc Lương chẳng đối đáp . Thật , ông thấu hiểu ý tứ trong lời của Triệu quản gia chứ. Ông chờ đợi tại đây lâu đến , chính là vì giảng hòa. Đây vốn là phương pháp xử lý sự việc của ông bấy lâu nay: chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa , là thượng sách. Ai đúng ai sai, ai ai , nào cần rõ ràng quá đỗi.
bây giờ Hầu phu nhân hiển nhiên rõ trắng đen việc.
"Ngô đại nhân, vẫn là lời , ngài hãy rõ việc hẵng đây." Triệu quản gia đáp.
Ngô Quốc Lương thở dài thườn thượt, bước chân vội vã rời . Bây giờ ông còn ý đánh c.h.ế.t Ngô Tĩnh Vân. Điều Đường Thư Nghi nghĩ tới, lẽ nào ông suy xét đến? Chuyện cho dù do Ngô Tĩnh Vân gây , thì chắc chắn cũng liên quan đến nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-144.html.]
Hơn nữa, trong thời gian , nàng vẫn luôn sinh sống tại Trương phủ.
Đường Thư Nghi nhận tin Ngô Quốc Lương rời khi nàng đang dùng bữa tối cùng Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu. Nàng thuật câu chuyện xảy tại Thư viện Thượng Lâm cho hai . Giờ phút , bàn tay cầm đũa của Tiêu Ngọc Thần khẽ run rẩy. Hắn tài nào ngờ rằng, chỉ vì giấu giếm Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa mà gây bao phiền toái.
Trước hết, việc kẻ gian mật báo, nếu nhờ mẫu ứng phó kịp thời, e rằng hậu quả khôn lường. Kế đến, Ngô Tĩnh Vân vì trong lòng còn vấn vương Cầm mà kiên quyết từ hôn, và cũng bởi duyên cớ hủy hôn mà phát sinh ít rắc rối. Chẳng dễ dàng gì mới hủy bỏ hôn sự, ngỡ sóng gió yên, nào ngờ, vẫn còn bao nhiêu chuyện đợi giải quyết. Thậm chí, còn dấy lên chút hoài nghi, liệu việc ban đầu cứu Cầm là sai lầm chăng. suy nghĩ xuất hiện, lập tức áp chế nó xuống, tự nhủ tuyệt nhiên thể nghĩ như .
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt bất , nhưng cũng chẳng cất lời, giảng giải đạo lý, chỉ để mặc tự suy ngẫm. Giờ ngẫm , ba bọn chúng trải qua vài biến cố cũng là điều . Chẳng trải qua phong ba bão táp, thể ngắm cầu vồng rực rỡ?
"Hôm nay con học những gì ở học đường?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu tất nhiên cảm nhận tâm tình của Đường Thư Nghi chẳng lấy gì vui vẻ, bèn ngoan ngoãn thưa rằng: "Phu tử giảng về "Nữ Giới"."
Đường Thư Nghi khẽ cụp mi, đáp khẽ một tiếng ừm: "Dùng cơm xong, đến thư phòng sách cùng nương một lát."
Ở cổ đại, nam tử thi khoa khảo học Tứ Thư, nữ tử cũng Tứ Thư của riêng . Tứ Thư dành cho nữ tử bao gồm “Nữ Giới”, “Nội Huấn”, “Nữ Luận Ngữ”, “Nữ Phạm Tiệp Lục”, tất thảy đều là để dạy nữ nhân để cung thuận hiền lương, để giữ trọn tam tòng tứ đức. Mặc dù Đường Thư Nghi cảm thấy khinh bỉ những điều , nhưng nàng thể buộc ở gia thục dạy. Nếu truyền ngoài, Tiêu Ngọc Châu cùng những nữ hài tử của nhị phòng đều đừng hòng nghĩ đến chuyện xuất giá. Thế nhưng, nàng Tiêu Ngọc Châu những quan niệm cổ hủ trói buộc, chỉ đành âm thầm giáo huấn riêng cho con bé.