Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:03:44
Lượt xem: 1
Vương Hải Yến giận điên lên, vung tay định đánh, dám nói bà ta đánh học sinh đúng không?
Được thôi, đã mang tiếng chi bằng đánh thật, cho đám ranh con này xem bà ta trừng trị chúng thế nào.
Khi tình thế càng lúc càng trở nên hỗn loạn, hiệu trưởng rốt cuộc cũng chạy tới, quát lớn yêu cầu tất cả dừng lại.
“Vương Hải Yến, cô quậy chán chưa? Đừng tưởng rằng tôi không thể xử lí nổi cô đấy.”
Vương Hải Yến dừng tay, vội sửa tóc theo bản năng: “Hiệu trưởng, lần này anh không có cách nào bao che được cho nó đâu.”
Bà ta chợt vung tay đẩy mạnh bàn học của Lạc Di một cái, chiếc bàn đổ rầm, Lạc Di vội nhảy ra tránh, đồ vật bên trong ngăn bàn rơi cả ra ngoài.
Trước mặt bao người, vài tờ tiền rơi ra khỏi một quyển sách.
Bên ngoài có người la lên: “Trời ơi, Lạc Di thật sự trộm tiền kìa.”
Vương Hải Yến nhặt tiền, giơ lên cao để tất cả mọi người thấy rõ hơn: “Các bạn học sinh thấy rõ chưa? Tôi không vu oan cho Lạc Di, bạn này thật sự lấy trộm tiền của tôi, không thừa không thiếu, đúng hai mươi đồng.”
Khắp nơi rầm rầm ồn ào, rất nhiều học sinh chỉ trỏ về phía Lạc Di.
Thời buổi này nào có đứa trẻ nào có được số tiền lớn như thế? Chắc chắn không cha mẹ nào giao cho con số tiền lớn đó ra khỏi nhà cả.
Những bạn nhỏ ngây thơ nhìn Lạc Di, ánh mắt dần thay đổi, nghi hoặc, khó hiểu, khinh thường, thứ gì cũng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-96.html.]
Hiệu trưởng căng thẳng tột cùng, buột miệng hỏi theo bản năng: “Làm sao cô chứng minh được đây là tiền của cô?”
Vương Hải Yến chỉ vào mấy tờ tiền giấy: “Trước đó tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn viết mấy chữ Vương lên tiền, mọi người xem xem có phải ở đây có chữ đó không.”
Mấy học sinh nheo mắt nhìn kĩ, quả nhiên thấy được chữ Vương nho nhỏ bên góc trái tờ tiền.
“Tớ thấy rồi, đúng là chữ Vương, là tiền của cô Vương thật đó.”
Đến lúc này, đám học sinh rốt cuộc tin rằng tiền này quả thật là do Lạc Di trộm đi, vì thế đều trở nên phẫn nộ.
“Bạn Lạc Di, không ngờ bạn lại là người như thế, bạn làm chúng tớ thất vọng quá rồi.”
“Tớ coi bạn là thần tượng, bạn lại là người xấu như vậy. Thôi, coi như trước kia tớ mù đi, tức c.h.ế.t mất, đề nghị đuổi người này khỏi trường đi.”
Đáy mắt Vương Hải Yến thoáng lóe lên vẻ đắc ý, thông minh tài giỏi nữa thì cũng được gì, kết cục vẫn bị bóp c.h.ế.t trong tay bà ta thôi.
“Đuổi học thì nghe không được hay lắm, yêu cầu trò Lạc Di chủ động rời khỏi trường là được rồi, chúng ta cũng không nên ra ngoài nhắc tới việc này, để tránh lại có ảnh hưởng không tốt đến bạn, bạn còn nhỏ tuổi mà.”
Bà ta nói thì thật dễ nghe, nhưng thực chất trong lòng biết rõ, chuyện tốt không lan xa, chứ chuyện xấu chỉ cần chút thời gian là bay đầy trời.
Chẳng cần một ngày, có thể đảm bảo trăm dặm quanh đây đều sẽ biết hết.
Mục đích đã đạt tới, làm ‘người tốt’ kiếm thanh danh lại không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, cớ sao mà không làm.
Một học sinh thốt lên ngạc nhiên: “Cô Vương, không ngờ cô lại lương thiện như thế.”
Vương Hải Yến đắc ý vô cùng, chỉ một kế nhỏ đã đạt tới mục đích, lại còn gỡ gạc được chút tiếng tăm, thật quá dễ chịu: “Tôi chẳng qua chỉ là người mặt hung tâm thiện, thực chất rất muốn bảo vệ học sinh của mình, không giống ai đó, nhìn như là học sinh tốt, chân thành thiện lương, thực chất lại…”