Lạc Di lườm một cái: “Thần kinh .”
Cô còn kịp gì mà nhà chửi rủa mạt sát, chỉ thông minh của nhà thật đáng quan ngại.
Vứt một câu đó, Lạc Di đầu bước , nào nấy đều bệnh về thần kinh, tránh xa một chút cho an .
Thời buổi lắm kẻ tâm thần quá.
Vương Hoa nổi giận vọt tới: “Mày , đó, tao còn xong…”
Cậu chạy tới cản lối , viền mắt đỏ bừng, trông khá đáng sợ, Lạc Di lập tức hét to: “Có giở trò lưu manh!”
Trình Tuệ và các bạn nhỏ bên tức thì ùa tới, đẩy Vương Hoa , nhao nhao mắng mỏ, miệng lưỡi các cô bé đều ghê gớm.
Vương Hoa nay vẫn cảm thấy cao hơn một bậc, nhưng lúc một đám con gái chân đất vây quanh mắng là lưu manh, lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến đánh , nhưng cũng thể thế.
Cậu bèn tìm cách trút nỗi tức giận lên đầu Lạc Di.
Tất cả là tại nó hết!
Vương Hoa tìm cơ hội, kéo Vương Hải Yến một góc vắng, liếc xung quanh thấy ai mới lên tiếng.
“Cô Hải Yến, cách nào đuổi con ranh đáng ghét đó khỏi trường ? Đừng cho nó học.”
Làm thể xả giận thể bóp c.h.ế.t đối thủ một cách gọn gàng và triệt để.
“Chuyện …” Vương Hải Yến bối rối, bà mà là cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-91.html.]
Lạc Di ở trường học thầy yêu bạn mến, hiệu trưởng che chở con nhóc chặt.
Vương Hoa nheo mắt: “Nếu , cháu sẽ với cháu, cho em nhà cô công xã học, thường ngày thể ở nhà cháu.”
Đây là lợi ích đưa để điều kiện trao đổi.
Vương Hải Yến khiếp sợ đứa cháu họ xa, quả hổ là con trai Vương Hải Thanh, tính cách giống như đúc, thủ đoạn cũng mấy phần tương tự.
Năm xưa, Vương Hải Thanh Ngô Tiểu Thanh chơi một vố, lập tức đầu cưới luôn con gái vị lãnh đạo ở công xã, nương mối quan hệ từ nhà vợ mà leo lên, chức vị ở công xã, rũ bỏ bùn đất thành thành phố.
Mấy năm nay, nương thế lực của cha vợ, ông chiếm vị trí vững vàng ở công xa, phát triển thuận buồm xuôi gió, còn trở thành cán bộ nhà nước, sự nghiệp thành công.
Một thành đạt, cả họ nhờ, nhà họ Vương đều lên.
Vương Hải Yến càng nghĩ càng rục rịch trong lòng: “Được, việc cứ quyết định thế .”
Bà cũng cho con biến thành Vương Hải Thanh thứ hai, bước xã hội của những kẻ quyền thế, rạng rỡ tổ tông, như thế thể mạnh hơn con cái Ngô Tiểu Thanh trăm nghìn .
Tối đó về nhà, Lạc Di thuật chuyện cho cha , Lạc Quốc Vinh tức thì biến sắc, túm chặt vai con gái: “Tiểu Di, nhớ kĩ, tránh xa đó , nhất định nhớ lấy.”
“Con .” Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, hỏi gì thêm.
Ngô Tiểu Thanh siết chặt nắm tay, mặt mày nặng nề, nghiêm túc từng thấy: “Tiểu Di, coi sóc em con thật chặt, Tiểu Nhiên ngốc, dễ lừa…”
Lạc Nhiên thế, lập tức trừng to mắt: “Mẹ, con ngốc…”
Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con: “Ừ ừ, con ngốc, nhưng con lời chị con, ?”
“Vâng, con lời chị nhất mà.”
Đêm đến, Ngô Tiểu Thanh trở liên tục, bà thể ngủ , bởi vì chuyện cũ ùa về trong đầu.