Động tĩnh của các cô bộ đều cha ở trong mắt, dở dở , chỉ vì một miếng ăn mà ầm ĩ, các cô mấy tuổi ?
“Mỗi một miếng, giành .”
Ôi trời, cái ăn thật sự ngon quá mất, mới cắn một ngụm nhân trứng tràn , mềm dẻo thơm ngọt, mùi sữa nồng đậm, vỏ ngoài thì mềm mại.
Ở bên , giáo sư của Lạc Di cũng ôm lấy một hộp điểm tâm, vui vẻ ăn bánh, một ông thể ăn tám miếng điểm tâm.
Cho nên , mang theo Lạc Di vĩnh viễn thiếu đồ ăn ngon.
Ông đang ăn vui vẻ, thì mấy vị giáo sư tới, mỗi lấy một miếng, lập tức hết .
Ông tức giận trợn trắng mắt, đúng là ăn cướp mà!
Lạc Di thấy thì cảm thấy là vui vẻ, thì các vị giáo sư nghiêm túc cũng một mặt đáng yêu như thế .
Lên máy bay, Tiêu Thanh Bình cố ý đổi vị trí với khác, cùng một chỗ với Lạc Di.
Hai vai kề vai, thiết nồng nhiệt chuyện yêu đương, cho khác hâm mộ thôi.
Tiêu Thanh Bình cảm thấy mỹ mãn ôm lấy bạn gái, hưởng thụ ngày nghỉ khó .
Lạc Di bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nhớ nhắc em, em thuận tiện đến ngân hàng Thụy Sĩ một chuyến.”
Tiêu Thanh Bình theo bản năng hỏi: “Em mở tài khoản ?”
“Anh còn nhớ Lý Dương ?” Lạc Di nhận điện thoại của Nhiếp Khôn Minh, bảo cô một chuyến. Két sắt ở ngân hàng Thụy Sĩ của ông lưu còn mở , đích ông hoặc tới thì mới .
Nhiếp Khôn Minh sắp xếp qua đó một chuyến, nhưng ngân hàng cũng cho tủ lưu giữ của Lý Dương.
Tiêu Thanh Bình thể quên Lý Dương đây? Chính cùng với Lạc Di liên thủ mới thể đem bắt .
“Người của ông ở ? Vương Ngữ Thần ? Trước khi c.h.ế.t ông cũng một đứa con gái như mà.”
“Bác Nhiếp bảo em thử xem một .” Tâm tình của Lạc Di , cho dù lấy thì cô cũng tổn thất gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-890.html.]
Cô đoán mò, lẽ là tiền.
Được , cũng là chuyện gì quan trọng.
Bỗng nhiên, máy bay xóc nảy một cái, thể tự chủ ngã về phía , Tiêu Thanh Bình nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy Lạc Di.
Lạc Di nhíu mày: “Máy bay gặp khí lưu ?”
“Đoán chừng là…” Tiêu Thanh Bình còn xong, máy bay lao xuống một cái, kịch liệt xóc nảy, trong cabin từng đợt thét chói tai vang lên.
“Làm cái gì ? Có lái máy bay ?”
“Ôi, kính của rơi ở mất ? Mau tìm giúp .”
“Cơ trưởng sẽ đang say chứ? Lái máy bay kiểu gì ?”
Mọi mắng chửi ầm ĩ, Verna ở phía ôm lấy cái đầu đụng đau, thuận miệng chửi tục: “Không là ngoài hành tinh cướp lấy máy bay chứ?”
Người vô tình, tâm, biểu tình của Tiêu Thanh Bình trong nháy mắt cứng .
Lạc Di ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Tiêu Thanh Bình, cả hai đều chút lo nghĩ.
Theo lý thuyết thì thể nào? Phải rằng khi những nhân vật lớn trong giới học thuật xuất hành, họ thường lực lượng âm thầm bảo vệ, các biện pháp an ninh càng thêm nghiêm ngặt.
Thế nhưng, cũng khó , sự cố hy hữu như 911 cũng xảy .
Lạc Di vô thức vuốt mặt dây chuyền đồng hồ cổ, trong lòng cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Tiêu Thanh Bình quét bốn phía một vòng, kéo Lạc Di dậy đằng , nhóm A Văn ở cùng.
Thấy bọn họ tới, các vệ sĩ lượt dậy: "Sao ?"
Tiêu Thanh Bình nhạt một tiếng: “Muốn chơi bài cùng các .”
Đám vệ sĩ lập tức nhận điều , mới nãy còn cho rằng họ áp sát quá gần, cố ý đổi vị trí trung tâm, để hai chìm trong thế giới ngọt ngào.
Hành khách cạnh thấy thế, tâm lý tỏ ý sẵn lòng đổi, thực ghế giữa thoải mái hơn.