Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:00:45
Lượt xem: 1
Bà ta không thoải mái, sao có thể cho người khác vui vẻ được?
Ai biết, tất cả mọi học sinh đều tỏ ý khâm phục: “Chúng em rất ủng hộ quyết định của hiệu trưởng.”
“Năng lực tính nhẩm của Lạc Di quả thực rất mạnh, mạnh hơn chúng em nhiều lắm, chúng em rất phục bạn ấy.” Các học sinh khác đâu phải chưa có dịp chứng kiến năng lực của Lạc Di.
“Kết quả như bây giờ là vô cùng tốt rồi, bạn Lạc Di đã lấy được giải nhất, làm rạng danh trường ta.”
Cô Vương tức sắp khóc, tất cả đám ranh con này đều là lũ ranh đáng ghét.
Bà ta càng khó chịu với Lạc Di hơn nữa, vì thế, mỗi lần lên lớp lại bắt đầu tìm cách chơi xấu, nhưng chưa một lần thắng được Lạc Di.
Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Cô Vương thở phì phò dậm chân bình bịch ra khỏi trường về nhà, dọc đường lại bị người ta cản lại, vừa thấy rõ người kia là ai, bà ta lập tức hớn hở ra mặt.
“Anh Thanh, Tiểu Hoa, sao hai người lại tới đây? Sao không báo trước một tiếng, để em thu xếp đi đón hai ba con, hai người là khách quý của nhà đấy. Ây dà, trong nhà chắc là chẳng chuẩn bị món gì tử tế đâu, để em đi mua.”
Bà ta cười tươi như cố lấy lòng, nhiệt tình vô cùng, vẻ nịnh nọt muốn che cũng che không nổi.
Đây là người có tiền đồ nhất dòng họ đấy, được làm quan to, lại còn thuộc ngành giáo dục, thật đúng là tổ tiên phù hộ, phúc đức vô cùng.
Công việc hiện nay của bà ta có được cũng là nhờ phúc người anh họ này.
Có một chỗ dựa vững chắc như thế, cho nên hàng ngày bà ta giở thói cư xử chẳng ra gì với cả học trò lẫn đồng nghiệp mà vẫn không hề sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-88.html.]
Vương Hải Thanh lạnh nhạt nói: “Không cần, cha con tôi chỉ tới xem quang cảnh chút thôi.”
Cô Vương hơi hoang mang, gì cơ? Đã bao năm người anh họ này chưa trở lại đây, rõ ràng là chê gốc gác nông thôn quê mùa mà, sao có thể bỗng dưng muốn chạy tới ngắm cảnh?
Vương Hoa đứng sau lưng ba mình, gặp cô họ cũng chẳng thèm chào một tiếng.
Từ trước đến nay cậu ta luôn khinh thường đám thân thích nghèo ở nông thôn này, họ luôn kiếm cớ tới nhà cậu ta lợi dụng nọ kia, không một kẻ tử tế.
Đối với người cô họ này, cậu ta cũng chẳng có lấy một chút tôn kính, đã thấy bộ dạng nịnh nọt như sắp quỳ xuống đến nơi của bà ta thì thật sự không thể nào tôn trọng nổi.
Quan hệ huyết thống vốn đã xa, những thân thích cách mấy đời này không nhận cũng được.
Đây là lần đầu tiên Vương Hoa tới nhà cũ ở nông thôn, cậu ta chỉ có một cảm giác, nơi này vừa bẩn vừa rách nát, thật không thể tin nổi ba cậu ta từng sinh ra và lớn lên ở một nơi như thế này.
Vương Hải Thanh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi, uy thế lãnh đạo không thể coi thường: “Trường học của cô có một học sinh tên là Lạc Di đúng không? Nó là con cái nhà ai?”
Thôn nhà ông ta họ gì cũng có, có cả họ Lạc, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là họ Ngô.
Sắc mặt cô Vương trở nên cứng đờ: “À cái đó…”
Vương Hải Thanh nhíu mày: “Có gì khó nói à?”
Thấy anh họ tỏ vẻ không hài lòng, cô Vương giật mình kinh sợ, không dám giấu nữa: “Nó… nó là con gái của Ngô Tiểu Thanh.”
Sắc mặt Vương Hải Thanh thoắt cái đã thay đổi, giọng cũng khác hẳn: “Là con của cô ấy với gã nông dân thôn Lạc Gia?”
“Vâng.” Cô Vương gục đầu, chỉ muốn co cụm thành một cục càng nhỏ càng tốt, để không ai để ý đến mình.