Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:00:43
Lượt xem: 1
Tối đó, Lạc Nhiên vui vui vẻ vẻ chia trứng gà, ba hai quả, mẹ hai quả, chị hai quả, mình nhóc hai quả.
Hi hi, vui quá.
Nhóc con cười ngốc nhìn hai quả trứng, Lạc Di mỉm cười ngắm cậu em khờ khạo, sau đó nhét vào tay em trai chiếc túi sách mới: “Cho em nè.”
Lạc Nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng vì phấn khích: “Chị, cho em thật à? Còn chị thì sao?”
Lạc Di tự tin nói: “Chị em thông minh như thế, chả lẽ còn sợ không kiếm được thứ tốt hơn à? Túi mới rồi sẽ có, tiền cũng sẽ có.”
Lạc Nhiên nhìn chị gái đầy sùng bái, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu nhóc cảm thấy mình có một người chị thông minh nhất trên đời.
Nhìn hai con hòa thuận vui vẻ như thế, Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chồng, hạnh phúc nở nụ cười.
Hôm sau, chị em Tiểu Đào cũng vô cùng vui sướng khi nhận được bút máy, cứ ngắm nghía mãi không thôi, trên đường đến trường cũng cầm chặt trong tay, không nỡ buông ra một chốc.
Quần áo và cặp sách của hai chị em dùng cũng là đồ mà nhà bác cả dùng dư lại, rất ngắn và cũ kĩ, chiếc bút máy mới khiến cả hai cảm nhận được cảm giác dùng đồ mới của riêng mình thật hạnh phúc.
Lạc Nhiên tới trường cũng ra sức khoe túi sách mới của mình, toàn bộ trường tiểu học chỉ mình cậu nhóc có, khiến tất cả đều vây xung quanh ngắm nghía hâm mộ không dứt.
Niềm vui của trẻ con chỉ đơn giản vậy thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-87.html.]
Mỗi sáng thứ Hai đầu tuần, hiệu trưởng sẽ tập trung toàn bộ các học sinh ra đứng trước cột cờ cùng xem kéo cờ, học một tiết giáo dục yêu nước.
Đây là thời khắc trang nghiêm nhất mỗi tuần.
Lạc Di nhìn lá cờ đỏ thẫm tung bay lồng lộng dưới ánh mặt trời, cất tiếng hát quốc ca, nhiệt huyết trong người lại sục sôi.
Yêu tổ quốc, yêu mảnh đất dưới chân mình đây, tình yêu này đã sớm bén rễ trong m.á.u thịt cô, bất kể đi tới đâu đều không thể quên.
Sau khi kết thúc chào cờ, hiệu trưởng sẽ có bài phát biểu trước toàn trường, dạy các học trò nhỏ về tình yêu nước, dạy chúng phải nhớ học hành chăm chỉ giỏi giang, ngày sau cống hiến cho nước nhà.
Lạc Di không thể không thừa nhận, ông ấy là một người thầy tốt, một vị hiệu trưởng tốt.
“Hôm nay thầy có một chuyện vui muốn thông báo với toàn thể trường ta…” Hiệu trưởng tuyên bố sự kiện Lạc Di lấy được giải nhất, các học sinh và cả giáo viên đều vừa mừng vừa ngỡ ngàng, bởi vì đây là lần đầu tiên trường có học sinh giành được giải thưởng từ công xã.
Lạc Di tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng cô Vương vẫn cứ giận điên lên, bà ta không hề hay biết việc này: “Hiệu trưởng, thầy lén phái Lạc Di đi dự thi, giấu tất cả mọi người như thế là thế nào? Thầy cần cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Ban đầu hiệu trưởng giấu mọi người, chính là vì không muốn khiến Lạc Di phải nhận áp lực quá lớn.
Ông ấy bình thản nói: “Tôi đã đích thân kiểm tra năng lực của trò ấy, cô bé hoàn toàn đủ tư cách đại diện cho trường tham dự thi đấu, cuối cùng cô bé cũng đã không phụ mong đợi của tôi, không phải sao?”
Cô Vương vô cùng căm tức vì hiệu trưởng giấu quá kĩ, nếu biết sớm hơn, bà ta đã có thể tìm cách ngăn cản: “Thầy không cho các học sinh khác cơ hội được thể hiện, như thế là không công bằng, các bạn học sinh, các em thấy sao?”
Kết quả cuộc thi cũng có rồi, bà ta có kiếm chuyện phá nữa cũng chẳng ích gì, nhưng cơn bực dọc trong lòng không phát tiết ra thì không chịu được.