Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:00:41
Lượt xem: 2

Lạc Quốc Cường giật thót người, căng thẳng hẳn lên, ông ta chỉ biết thôi chứ không dám nói đến quen: “Trông thế nào?”

Lạc Di nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Mặt vuông chữ điền, lông mày rậm, trông rất chính trực, dáng đứng thẳng băng, chắc là trước làm bộ đội ấy, cha ơi, chúng ta đi tìm bác ấy đi, bác ấy hẳn là rất chính trực đó.”

Dứt lời, cô giật giật áo Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh lập tức gật gù.

Lạc Quốc Cường cũng phản ứng rất nhanh, tức thì trở tay vỗ trán vẻ ảo não rồi lại đánh cái bép vào m.ô.n.g Lạc Xuân Bình.

Lạc Xuân Bình bị cha đánh, sợ đến ngu người: “Cha, sao lại đánh con?”

Lạc Quốc Cường hung ác trừng cậu ta một cái, đồ vô tích sự, chỉ giỏi gây chuyện: “Xin lỗi em mày ngay, phải nhớ xin em Tiểu Di tha thứ cho mới được.”

Tất cả đều sững sờ, Lạc Quốc Cường uống lộn thuốc rồi?

Chị dâu cả nhà họ Lạc đặc biệt khó hiểu: “Cha nó, ông làm gì thế?”

Lạc Quốc Cường không thèm để ý bà ta, chỉ lạnh lùng nhìn thằng con: “Tao đếm đến ba, một, hai, …”

Thường ngày ông ta đã xây dựng được ảnh hưởng rất nặng, cho nên Lạc Xuân Bình lập tức rụt vòi: “Xin lỗi, anh sai rồi.”

Lạc Quốc Cường giật lấy đôi giày trên tay con mình, nhét vào tay Lạc Di, tươi cười nịnh nọt: “Tiểu Di à, anh cháu đã xin lỗi rồi, cháu tha thứ cho anh nó lần này nhé.”

Lạc Di lại nghiêng đầu nhìn một hồi, khóe môi hơi cong lên, đặt tay lên bụng: “Nhưng mà vừa rồi cháu bị dọa sợ quá cơ, bụng cứ ọc ọc kêu hoài, cần được trấn an.”

Khóe miệng Lạc Quốc Cường thoáng giật giật, lấy cớ gượng ép như thế ông ta mới thấy lần đầu đấy, nhưng cũng đâu còn cách nào, cho nên đành nói:

“Đợi lát nữa làm canh trứng gà cho cháu bồi bổ, thêm dầu vừng nữa, cháu đã làm rạng danh nhà này, cần biểu dương một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-86.html.]

“Không muốn canh trứng đâu…” Lạc Di lắc đầu, còn chưa nói hết câu, Lạc Quốc Cường đã ấn đầu Lạc Xuân Bình một cái nữa.

“Đúng là Tiểu Di ngoan nhất nhà ta, mấy đứa chúng mày phải nhìn em nó mà học tập.”

Lạc Di chậm rãi nói tiếp: “Muốn bốn quả trứng gà cơ.”

Nhà cô bốn người, vừa đủ một người một quả, quá đẹp.

“… Được.” Lạc Quốc Cường cắn răng đồng ý, con ranh này mặt dày y chang chú ba, cái tính cũng giống, nhất quyết không chịu thiệt.

Ông ta cho rằng như thế đã xong, ai biết Lạc Di lại thong dong chìa tay ra: “Tay cháu cũng bị thương rồi, chảy cả m.á.u đây này, là do anh họ đẩy ngã đấy ạ.”

Lòng bàn tay bé nhỏ trầy xước, rớm mấy giọt máu, lúc này đã ngưng.

Lạc Quốc Cường kinh ngạc ra mặt, con nhóc này trông lù đù, tay chân chậm chạp nhưng ra tay thật độc.

“Thêm hai quả nữa.”

Lạc Di vươn bốn ngón tay ngắn ngủn, ngước mặt nở nụ cười ngại ngùng, trông như là đang rất thẹn thùng vậy.

Lạc Quốc Cường: ... Thẹn thùng cái mẹ gì! Con nhóc nhà chú ba thật quá ghê gớm, khó đối phó quá đấy.

Lạc Quốc Cường muốn phát điên, nhưng ông ta có thể làm sao bây giờ? Cuối cùng đành phải lấy tám quả trứng gà đổi lấy bình yên tạm thời.

Tuy trong nhà này bà cụ Lạc là to nhất nhưng quyền lên tiếng của Lạc Quốc Cường vẫn là rất lớn, ông ta là đội trưởng đội sản xuất, cũng là đứa con được bà cụ Lạc coi trọng nhất.

Nếu ông ta đã quyết định như thế, những người còn lại chỉ có thể ngoài miệng hùng hổ nhưng vẫn phải thỏa hiệp.

Cứ thế, chuyện lớn hóa nhỏ, việc này coi như qua.

Loading...