Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:42
Lượt xem: 3
Mà người lớn nhà họ Lạc cũng đã quen với điều này, chị dâu cả lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Lạc Quốc Vinh: “Nghe thấy chưa? Chú làm chú ruột nó mà đi đổ oan đổ uổng cho nó thế à…”
“Hừ, đôi giày này tiêu tiền chung để mua về chắc? Không hề.” Lạc Quốc Vinh phân ra rất rõ.
Tiền chung trong nhà thì ông không có quyền chi phối, nhưng mấy thứ này không dùng tiền chung mua về, dựa vào đâu mà phải nhường cho nhà bác cả?
Ông hùng hổ nói: “Đây là phần thưởng do con gái em dùng năng lực của nó thắng được, ai cũng không được đụng vào. Muốn dùng hả? Muốn thì tự đi thi mà giành lấy đi, không có bản lĩnh chỉ biết thèm thuồng đồ của người khác, đố kị người khác, đồ vô dụng.”
Lạc Xuân Bình xấu hổ cùng quẫn không chịu nổi, lại khóc lên, nhưng nó vẫn không cảm thấy mình sai ở đâu cả, nó là cháu trai nhà họ Lạc, có cái gì tốt đều phải thuộc về nhà nó hết, bố nó là trưởng tử cơ mà.
Nó bèn ôm chân bà cụ Lạc, khóc như c.h.ế.t đi sống lại, dỗ thế nào cũng không chịu thôi, bà cụ Lạc lo lắng, quay sang chửi con trai: “Cháu trai tao giỏi hơn Lạc Di cả trăm cả nghìn lần, nó mới là đồ vô dụng, cả nhà mày đều là thứ vô dụng.”
Chỉ cần dỗ cháu yêu nín khóc, dù bà ta mắng nhà con thứ ba cả trăm lần cũng được, con gái giỏi giang thì ích gì, giỏi thế chứ có giỏi nữa rồi cũng thành của nhà người ta.
Lạc Quốc Vinh nhìn người mẹ thiên vị đến không biên giới của mình, trái tim nguội lạnh: “Được, nếu đã khinh thường nhà con đến thế thì thôi, chúng con đi là được, Tiểu Di, con đi tìm mẹ con, gọi cả em con luôn, chúng ta cùng đi.”
Lạc Di lặng lẽ đứng bên cạnh cha mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-85.html.]
Thấy sắc mặt chú em này đã nghiêm nghị tột cùng, Lạc Quốc Cường thoáng chột dạ: “Chú định đi đâu?”
Lạc Quốc Vinh vốn là kiểu tính tình nếu phải chịu thiệt thì nhất định sẽ không chịu ẩn nhẫn mà sẽ kiên quyết đòi lại bằng được:
“Ra công xã khóc xin các vị lãnh đạo đứng ra phân xử cho nhà chúng tôi một con đường sống, không thì cả nhà tôi treo cổ c.h.ế.t luôn ở cổng ủy ban cho rồi.”
Lạc Quốc Cường choáng váng, mắt tối sầm lại, chú ba thật sự điên mất rồi, thật sự muốn chơi chiêu quyết tuyệt ngọc đá cùng vỡ đây mà.
Lạc Di đảo mắt, lanh lợi nói ngay: “Cha, lãnh đạo công xã sẽ không để nhà mình c.h.ế.t đâu, con còn phải đại diện cho công xã lên huyện dự thi mà.”
Lạc Quốc Vinh vuốt tóc con gái, con bé nhanh trí quá đi, gợi ý một cái là hiểu liền: “Đúng đúng, con còn quen biết lãnh đạo công xã cơ mà, ông ấy còn mới khen con thông minh.”
Lạc Quốc Cường cảm giác càng khó chơi, ông ta đặc biệt để ý hai cha con chú ba liên tục nhắc tới lãnh đạo công xã, đó là các lãnh đạo trực tiếp của ông ta: “Lãnh đạo nào?”
Xuân Mai đã nói, cần phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với các lãnh đạo công xã, sau đó có thể nương mối quan hệ này mà thăng lên một cấp, từ vị trí đội trưởng nhảy lên công xã, đó chính là bước nhảy vọt về chất đấy.
Nói thẳng ra thì đội trưởng chỉ là chức lãnh đạo ở thôn, không được tính trong biên chế chính thức, nhưng nhân viên trong công xã lại là quan viên chân chính đấy.
Lạc Di liếc ông ta một cái, ai cũng có nhược điểm, ông bác cả này cũng có, vậy thì dễ chơi rồi: “Là chủ nhiệm Hứa, bác cả, bác cũng quen ạ?”