Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:38
Lượt xem: 3
Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn Lạc Di bằng ánh mắt không sao tin nổi, nhóc con này thông minh đến vậy sao?
“Thật đúng là Lạc Di hả? Không nhầm chứ?”
Tiểu Lục chép miệng, sắc mặt rất phức tạp: “Không nhầm, viết rõ là Lạc Di của tiểu học Hồng Tinh đây.”
Tiểu Lục cũng đã nói thế, nhưng vẫn có người không chịu tin, còn vặn vẹo: “Quốc Vinh, không phải là ông kiếm đâu ra cái giấy khen giả để lòe mọi người đấy chứ?”
Lạc Quốc Vinh tức đến phải bật cười, thừa nhận con gái ông giỏi giang hơn người khó đến thế sao? “Tiểu Di qua đây, cho mọi người xem phần thưởng của con nào.”
Ông cảm thấy mình đã nghẹn rất lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày nở mặt nở mày như hôm nay.
Lạc Di rất xấu hổ, khoe khoang cật lực thế này thật sự không phải phong cách hành xử của cô, nhưng nhìn vào đôi mắt mong chờ của cha, cô vẫn hít sâu một hơi, bước tới: “Đây là phần thưởng của công xã đấy ạ, một chiếc túi xách mới.”
“Cả đây nữa, hai chiếc bút máy.”
“Đôi giày này cũng là phần thưởng ạ.”
Khoe đi, khoe thoải mái đi, coi như để dỗ ba vui vẻ.
Mỗi một phần thưởng được lấy ra, ánh mắt của đám dân làng lại trừng to thêm một chút.
Khi thấy đến đôi giày thể thao, hiện trường tức thì trở nên hỗn loạn, tất cả đều xúm lại, hào hứng sờ lên đôi giày, mới tinh, chưa từng xỏ chân đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-83.html.]
“Sao giày này nhỏ thế?”
Người trong thôn đều cảm thấy tiếc khi đôi giày này có cỡ quá nhỏ, như thế không thực dụng, bình thường họ sẽ mua giày cỡ lớn cho người lớn đi, sau khi chật thì nhường cho người sau.
“Bởi vì đây là phần thưởng của Tiểu Di, cho nên phải chọn theo cỡ chân con bé chứ.” Lạc Quốc Vinh từ trước tới nay chưa từng mua được cho con gái một đôi giày mới, lòng áy náy vô cùng.
Mãi đến lúc này, mọi người mới tin lời cha con Lạc Di nói.
Gia đình thằng con thứ ba nhà học Lạc lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này? Giày thể thao đắt lắm, lại còn không dễ mua, bên cửa hàng mậu dịch của công xã cũng không có mấy, có tiền chưa chắc đã mua được.
“Từ trước tôi đã thấy Lạc Di là đứa trẻ thông minh rồi mà, đó thấy không, đúng thật luôn.”
Có người vuốt đuôi cha con Lạc Di.
Cũng có người muốn tranh thủ: “Lạc Di giờ có tiền đồ rồi, được nhiều phần thưởng thế chắc chả dùng hết nhỉ, hay là chia cho Nhị Ngưu nhà thím một cái bút máy đi, nó đang cần bút viết, thím sẽ biết ơn lắm lắm.”
Người này thường ngày nói xấu gia đình nhà Lạc Quốc Vinh rất nhiệt tình, nhưng giờ cũng rất hùng hồn khi muốn lợi dụng nhà người ta.
Lạc Di nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản: “Thím ạ, mấy thứ này đều có chủ rồi, giày cháu muốn giữ lại, túi sách cháu muốn tặng cho Tiểu Nhiên, hai chiếc bút máy chia cho hai chị em Tiểu Đào, đấy, thế là hết ạ.”
Người phụ nữ kia tức trợn mắt, Lạc Quốc Vinh vui mừng khen: “Tiểu Di ngoan quá, nhưng đây là phần thưởng của con, thuộc về con hết, không cần phải chia cho ai lấy thảo.”
Lạc Di vốn cũng chẳng để tâm mấy thứ này, cuộc thi tiếp theo đây sẽ có phần thưởng còn dồi dào hơn, cho nên cô khẩn cấp muốn chia ngay mấy thứ này: “Chúng ta đều là người một nhà mà, con cũng muốn chia cho các chị em trong nhà, mọi người cùng vui.”
Mọi người đều phải thay đổi ấn tượng với cô, một lần nữa nhận thức lại cô bé này, thông minh, lại hào phóng, sao trước đây mình lại thấy nó chỉ là một cô bé bình thường nhỉ?