Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:34
Lượt xem: 2

“Giải nhất à, tốt quá…” Lạc Quốc Vinh tức thì lấy lại tinh thần, mắt trợn to, “Gì cơ? Con vừa nói gì?”

Lạc Di kéo quai đeo cặp sách, lấy ra đôi giày thể thao cùng với bút máy mới: “Con thắng rồi, đây là phần thưởng đấy.”

Lạc Quốc Vinh ôm chầm lấy con gái, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt: “Ha ha ha, Tiểu Di nhà ta lợi hại quá đi, quá tuyệt vời.”

Bác bảo vệ hâm mộ đến đỏ mắt, đúng là con nhà người ta, giỏi quá.

Hai cha con hào hứng về nhà, giữa đường lại bất ngờ thấy hai người, Liễu Diệp và Từ Mông.

Liễu Diệp đang ngồi trên một chiếc xe ba bánh, sau xe là Từ Mông, đường gồ ghề nên đạp rất cật lực, khi lên sườn núi, mặt cô ấy đỏ bừng lên, thở dốc từng hơi, như thể sắp ngất.

Từ Mông vẫn thẳng người ngồi bất động, ngoài miệng lại có vẻ rất quan tâm: “Cố lên nào, Liễu Diệp, em nhất định sẽ làm được, cứ từ từ thôi, không cần sốt ruột, vất vả cho em rồi, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Đồ cặn bã! Lạc Di bất bình liếc xéo một cái.

Cô vừa định bước lên đẩy giúp một chút thì bỗng bánh xe vấp một cái, xe lật nghiêng, Từ Mông ngã bay ra khỏi xe.

“Rắc” một tiếng, hình như gãy xương rồi.

Từ Mông kêu lên thảm thiết: “A a a.”

Lạc Quốc Vinh vội kéo con gái lùi lại tránh xa theo bản năng, thận trọng đề phòng nhìn hai người này.

Liễu Diệp cắm mặt xuống đất không thấy nhúc nhích, dường như đã ngất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-81.html.]

Từ Mông ôm cái chân bị thương, lăn lộn đau như c.h.ế.t đi sống lại, vừa đau vừa hối hận, biết thế đã chẳng thèm ngồi xe ba bánh về.

Chân tôi!

Mấy người qua đường cũng thấy cảnh này, bèn vội bước tới giúp đỡ.

Từ Mông vội túm chặt một người: “Đưa tôi đi bệnh viện huyện với, lật cái xe này lại mà dùng, chân tôi hình như gãy rồi.”

Hai người kia đều rất nhiệt tình, vội vàng đồng ý, nhưng vẫn liếc sang chỗ Liễu Diệp đang nằm bất động với vẻ lo lắng.

“Thế còn cô gái này thì sao? Mang cả đi à?”

“Trước cứ mặc cô ta ở đó đi, không c.h.ế.t được đâu…” Từ Mông đang tức muốn chết, sắc mặt tái xanh, đi cái xe ba bánh cũng ngã được, thật là thứ vô dụng, chả được việc gì.

Nhưng đúng vào lúc này, Liễu Diệp đã từ từ hồi tỉnh, cô ấy lập tức ngồi dậy, chạy về phía Từ Mông: “Từ Mông, anh có sao không? Có đau ở đâu không? Xin lỗi, em không cố ý đâu.”

Cô ấy có vẻ rất nôn nóng, như thể lo lắng vô cùng, giọng nói đầy kích động, mắt long lanh ngấn lệ.

Từ Mông đang đặt toàn bộ tâm tư vào vết thương ở chân rồi, nào còn tinh thần đối phó với Liễu Diệp.

Người qua đường kia thấy thế cũng không đành lòng, bèn nói giúp một câu: “Con gái nhà người ta không có sức, vốn không nên để cô ấy lái xe, chẳng lẽ không có thanh niên trai tráng nào khác hay sao? Bạn bè, người thân đâu hết rồi?”

“Cô ấy cũng có cố ý ngã đâu, cậu đừng có trách cô ấy, đàn ông đàn ang, đừng có để bụng quá.”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ đang lo cô ấy bị thương thôi.” Từ Mông cắn răng, ánh mắt vô tình liếc qua Lạc Quốc Vinh, tức thì sáng lên, “Chú ba Lạc, chú ba Lạc, chú cũng thấy rồi chứ ạ? Cháu thế này coi như là bị thương trong lúc làm việc đúng không ạ?”

“Hai người đang trên đường làm nhiệm vụ hay sao?” Lạc Quốc Vinh ha hả cười lớn, nhiệm vụ chó má gì, ai là chú ba nhà nó, gọi vớ gọi vẩn, “Chân còn chưa khỏi hẳn sao đã vội vàng xuất viện làm gì?”

Loading...