Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:24
Lượt xem: 0

Trên đường đi, cô kiểm tra lại nội dung học tập ngày hôm nay của Lạc Nhiên, chỗ thằng bé không hiểu thì cô sẽ kiên nhẫn giải thích, cũng dạy nó một số kiến thức có ích khác.

Lạc Nhiên phát hiện mình không hiểu bài dạy của giáo viên, nhưng mà nghe chị gái nói xong thì lập tức hiểu ngay, nó lại càng khâm phục chị gái mình hơn.

Chị gái nó là học sinh thông minh nhất trong trường, không có người thứ hai.

Hai chị em bọn họ không về nhà ngay, mà là đi đến phòng y tế, vợ chồng Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đều ở đây.

“Mau vào đi.”

Đi vào trong nhà thì thấy toàn thân ấm áp hơn, một mùi hương thơm lạ xông vào mũi: “Thơm quá, là gì vậy ạ?”

Là canh móng giò hầm đậu nành, nước canh màu trắng nhạt, mùi thơm mạnh của đồ ăn xộc lên làm Lạc Di thèm ăn.

Món chính là cơm gạo thô và gạo tinh trộn vào, một người một bát, chan lên cơm một muôi canh móng giò hầm đậu nành, khuấy lên một chút, cơm sáng óng ánh dung hợp hoàn hảo với nước canh, hương thơm béo ngậy.

Móng giò được hầm mềm nhũn, khẽ cắn một miếng, toàn bộ đều là collagen tan chảy trong miệng.

Đầu nành cũng mềm nhũn tinh tế, miệng đầy mùi thơm của hạt đậu nành, vừa có mùi thịt quyện vào, ăn từng miếng từng miếng cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Thầy thuốc Lý ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời, đã lâu như vậy rồi ông ấy không được ăn món cơm nóng canh nóng ngon như vậy rồi.

Từ sau khi ly hôn, mọi thứ của ông ấy đều qua loa, ăn cơm cũng tùy tiện ứng phó, có khi luộc nhiều khoai lang rồi ăn mấy ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-76.html.]

Tài nghệ nấu ăn của ông ấy không ổn, hơn nữa chỉ có một mình nên cũng không muốn nấu cơm, ăn qua loa là đồ.

Đồ ăn mỹ vị vừa xuống bụng, những sự uất ức đàn ông đều tiên tan.

Ngô Tiểu Thanh mỉm cười lên tiếng: “Ngày mai chúng ta ăn canh xương heo hầm củ cải.”

“Tốt quá rồi.” Lạc Nhiên vui mừng cười híp mắt: “Nếu ngày nào cũng được ăn như thế thì tốt quá.”

Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con trai, ánh mắt chan chứa ý cười.

Lạc Nhiên chợt nhớ đến một chuyện, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, vẻ mặt có chút lo lắng: “Hôm nay anh Tiểu Binh nhìn thấy bọn con ăn cơm gạo tinh, anh ấy rất tức giận.”

Lạc Quốc Vinh theo bản năng nhìn về phía con gái, thấy con gái rất hờ hững, ông cảm thấy vẫn là con gái duy trì được sự bình thản. “Đừng lo lắng, cha sẽ xử lý ổn thôi.”

Thực ra là ông cố ý làm như vậy.

Lạc Di giật mình: “Cha, cha muốn để bác hai cùng cha lên núi hái thảo dược sao?”

“Đúng, thảo dược là vô chủ, ai cũng hái được.” Đừng thấy Lạc Quốc Vinh nhìn rất không đứng đắn, thực ra trong lòng ông có sự tính toán trước: “Huống hồ chúng ta cũng cần một đồng minh.”

“Vâng ạ.” Lạc Di nhẹ nhàng gật đầu, thuận miệng nói: “À đúng rồi, cuối tuần sau con phải lên công xã tham gia một cuộc thi tính nhẩm.”

Cô nói với vẻ hờ hững, vợ chồng Lạc Quốc Vinh lại căng thẳng lên: “Tiểu Di, chỉ cần cố gắng hết sức là được, kết quả cũng không quan trọng đâu.”

“Đúng đúng đúng, mẹ con nói rất đúng, con còn nhỏ mà, vừa mới vào học, thua cũng không mất mắt.”

Tiểu Di vừa đi học không bao lâu, không phải là đối thủ của học sinh lớp cao hơn, nếu bị thua thì phải chịu đả kích lớn thế nào chứ.

Loading...