Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:19
Lượt xem: 0
Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, hời hợt đ.â.m một đao: “Thế giới của người thông minh, cô không hiểu đâu.”
Vương Hải Yến tức đến mức đau ngực, mẹ nó, rất muốn đánh người, đừng ai ngăn cản bà ta!
Bỗng nhiên, có một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên: “Cô giáo Vương, cô lại ầm ĩ cái gì thế?”
Vương Hải Yến nhếch miệng, lại là hiệu trưởng Ngô! Mắc gì ông ấy cứ che chở cho Lạc Di?
Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên: “Hiệu trưởng, học sinh chống đối lại giáo viên là không đúng, phải trừng phạt…”
Nói được nửa câu thì tạm ngừng, bà ta ngơ ngác nhìn người bên cạnh hiệu trưởng, mặt bà ta trở nên tái xanh, toang rồi!
Chẳng biết từ lúc nào mà Hồng Tinh đã đứng bên cửa sổ, nhíu mày, vẻ mặt không vui, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ấy đeo kính mắt, nhìn rất uy nghiêm.
Trong lòng Vương Hải Yến hoảng hốt, bọn họ đã thấy được bao nhiêu rồi. Bà ta cuống lên: “Cán sự Tô, ông không biết học sinh này bình thường ngang bướng thế nào đâu, tôi chỉ đang dạy dỗ con bé thôi…”
Cán sự Tô là người trong ngành giáo dục, mặc dù chỉ là một cán sự nhỏ, nhưng mà đến phía dưới thì cũng được coi là một lãnh đạo.
Ông ấy nhàn nhạt lườm Vương Hải Yến một cái rồi khẽ lắc đầu, chính mắt ông ấy đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, học sinh thì đúng là học sinh ngoan, thông minh lanh lợi, nhưng mà giáo viên thì chưa chắc đã là giáo viên tốt.
Nhưng mà ông ấy cũng không nói gì, chào hiệu trưởng Ngô một tiếng rồi đi luôn, hoàn toàn không nhìn Vương Hải Yến một cái.
Nếu như ông ấy mắng vài câu, dạy dỗ một hồi thì Vương Hải Yến còn có thể giải thích một chút, nhưng mà lấy cái thái độ này của ông ấy thì làm cho Vương Hải Yến có chút thấp thỏm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-73.html.]
Thế mà hiệu trưởng Ngô còn đứng bên cạnh chỉ trích bà ta:
“Cô thân là một giáo viên mà lại đi làm khó học sinh của mình, bản thân chuyện này cũng đã là một chuyện mất mặt rồi, còn nói gì đến đạo đức nghề giáo nữa chứ? Nhiều năm như vậy rồi mà cô còn không hiểu sao?”
Vương Hải Yến giận mà không có chỗ xả, bà ta nói: “Nó nói tôi không thông minh.”
Bà ta còn tưởng rằng mình là một thiếu nữ mười sáu tuổi hay sao, còn hờn dỗi nũng nịu, rơi vào trong mắt các học sinh thì hoàn toàn không có tôn nghiêm của một giáo viên.
Hiệu trưởng Ngô rất không kiên nhẫn: “Nói không sai.”
Trong phòng học yên tĩnh mấy giây rồi lập tức phát ra tiếng cười vang.
“A a a.” Vương Hải Yến vừa thẹn vừa xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai thét lên, không hề giống một giáo viên làm nghề trồng người: “Lạc Di, mày…”
Cơn giận của bà ta đổ hết lên đầu Lạc Di.
Đang lúc bà ta lên cơn thì hiệu trưởng Ngô vượt lên trước một bước: “Lạc Di, em ra ngoài một chút.”
Lạc Di được dẫn đến văn phòng, trong trường chỉ có ba giáo viên bao gồm cả hiệu trưởng, hai nam một nữ, tất cả đều chen chúc trong một văn phòng.
Nữ là Vương Hải Yến, là người bản địa có quan hệ, dạy ngữ văn từ lớp một đến lớp bốn.
Nam là thanh niên trí thức, kiến thức rất chắc chắn, dạy toán học từ lớp một đến lớp bốn.
Hiệu trưởng thì ôm đồm cả toán học và ngữ văn của lớp năm, có khi còn phải giúp dạy thay, chỗ nào cần thì ông ấy đi nơi đó, làm chức trách như một nhân viên cứu hỏa.