Trịnh Nham tiếp: “Chúng rõ là chuyện thể mà , thì chứng tỏ chúng tức giận đám xa đó đến mức nào cơ chứ.”
La Tấn Du lạnh lùng đối phương: “Chúng tuy rằng chỉ là những sinh viên tay đủ sức trói gà, nhưng khi gặp chuyện bạo hành vẫn dám để bảo vệ.”
Bọn họ hợp tác với vô cùng ăn ý chụp cho đối phương một cái mũ thật lớn, đem bản trở thành những chịu sự uất ức to lớn, thể chỉ vì bản yếu ớt mà dám phản kháng đối phương.
Mà phía bọn họ đều là những sinh viên nghiệp từ các trường đại học danh giá, bọn họ đại biểu cho trình độ học thuật cao nhất của nước Hoa, mỗi một đều đang bày dáng vẻ hung hãn sợ chết, khí thế vô cùng lẫm liệt.
Đám thanh niên lêu lổng hai mặt , nó, hổ là học sinh ưu tú, sử dụng não thật là , thể đến như , trong ngoài đồng nhất, ngoài miệng thì như , mà hành động thì khác.
Cho nên, rốt cuộc vì bọn họ đánh với đám cơ chứ?
Người là sinh viên học rộng tài cao, đương nhiên sẽ chiếm ưu thế, đến nào nấy cũng đều là sinh viên nghiệp từ trường đại học danh giá, mà bọn họ thì ? Một trong đám bọn họ thậm chí còn nghiệp trung học cơ sở nữa .
Ánh mắt của đồng chí cảnh sát đám thanh niên lêu lổng trở nên , một đám cặn bã mà, bọn họ bắt nạt những đứa trẻ ngoan ngoãn thành dáng vẻ như thế nào : “Tất cả đều mang hết cho .”
Sinh viên của một trường đại học danh tiếng đánh , chừng là do bọn vấn đề nên gây chuyện đánh , nhưng mà một đám sinh viên từ các trường đại học danh giá hợp tác đánh cùng với đám khác, thì chắc chắn đó là vấn đề của đối phương .
“Thiếu gia Hách.” Tạ Như Bình giống như là sắp , cô đưa đồn cảnh sát một chút nào .
Bây giờ cô cảm thấy hối hận vì gọi điện báo cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-711.html.]
Lưu Nhất Hách cảm giác mất mặt, khi lau mặt một cái, cố gắng chuyện: “Đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, sẽ chuyện cùng với Lạc Di một lát, tiên nên kích động.”
“Lạc Di …” Anh định về phía của Lạc Di, một khác ngăn cản , A Văn dấu tay cấm chuyện với : “Suỵt, đừng ồn tới cô .”
Lạc Di vẫn còn đang vùi đầu tư liệu, một lòng đắm chìm trong thế giới của , lúc là thời điểm quan trọng, thể quấy rầy.
Sau khi A Văn suy nghĩ một lát, gọi chị Tiêu từ trong đội ngũ tới, bảo chị qua với nhà họ Lạc một tiếng, rằng Lạc Di chút chuyện trì hoãn, ở bên cạnh để bảo vệ, bảo bọn họ cần lo lắng.
Chị Tiêu lập tức cầm lấy hai chai nước ngọt chạy .
Hoàng Lộ ôm một bụng tức giận: “Lạc Di , tất cả đều đang vì cô mà gây sự ầm ĩ với , cô còn ở đây mà giả bộ tỏ vẻ thèm đếm xỉa tới…”
Cầm một quyển sổ ghi chép cái rắm gì đây chứ, giả bộ mắt mù thấy chuyện gì ? Bực bội nhất là loại .
“Cô câm miệng .” Mạc Cẩm Tú nhào tới, lấy tay che miệng của cô , nhẹ giọng quát: “Không ồn ào.”
Cắt đứt dòng suy nghĩ của lão đại, cô thể bồi thường nổi ?
“Ô ô.” Hoàng Lộ cố gắng giãy giụa, nhưng thoát , chỉ thể dùng ánh mắt về phía đám bạn bè của để cầu xin sự giúp đỡ.
Chỉ là đám bạn của cô thật sự là sợ hãi, thêm một chút xung đột nào với đám học sinh ưu tú nữa.
Nói thật, học sinh ưu tú đáng sợ, cái đáng sợ chính là phía trường học và đám bạn học ở phía lưng bọn họ.