Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:56
Lượt xem: 1

Biểu cảm của thiếu niên không biết hình dung như thế nào nữa, giống như ở dưới vực sâu mà lại nhìn thấy một tia sáng, lại không dám đưa tay lên.

“Chúng… chúng tôi không có tiền.”

Lạc Quốc Vinh đã cúi người xuống, sờ lên cái trán nóng hổi của ông cụ, có chút nhíu mày, một tay kéo người lên: “Cứu người quan trọng, đừng nói nữa, nhanh lên xe đi.”

Trên đường đi, ánh mắt của thiếu niên nhìn vào ông cụ chằm chằm, vừa căng thẳng vừa bất an.

Xe máy kéo lại dừng lại trước bệnh viện một lần nữa, Lạc Quốc Vinh cõng ông cụ đến chỗ bác sĩ Tống, có người quen dễ làm việc hơn.

Ông cụ sốt đến ba mươi chín độ, tình huống rất nguy hiểm, bác sĩ Tống sắp xếp cho một giường bệnh, châm cứu để hạ sốt.

Thiếu niên canh giữ bên cạnh ông cụ, một tấc cũng không rời, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.

Mặt cậu đầy máu, nhưng mà dường như cậu không thấy đau, Lạc Di không nhìn nổi, nhờ bác sĩ Tống giúp đỡ xử lý vết thương một chút, đừng để bị nhiễm trùng.

Sau khi lau đi khuôn mặt đầy máu, để lộ ra một khuôn mặt thanh tao thoát tục.

Thiếu niên chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng mà nét mặt rất sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, có hình thức ban đầu của mỹ nam, chỉ là gầy quá, cực kỳ gầy.

Lạc Di là một người mê sắc đẹp, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn mấy lần: “Anh đừng sợ, châm cứu hạ sốt rồi sẽ ổn thôi, ông nội anh sẽ không sao đâu, tin em đi.”

“Cảm ơn.” Thiếu niên không ngẩng đầu lên, nhưng mà cảm xúc đã bình ổn nhiều hơn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-68.html.]

Có lẽ là khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, bụng bắt đầu kêu lên ùng ục, cậu đè lên vị trí dạ dày đang đau lên vì đã lâu chưa có gì ăn, thần sắc nhàn nhạt, dường như đã quen với việc chịu đựng cơn đói rồi.

Lạc Di nhìn hộp cơm mình đang ôm trong n.g.ự.c một cái, ánh mắt có chút chần chừ, rất không nỡ, khuôn mặt thần sắc nhàn nhạt của thiếu niên này làm cho cô rất khó chịu, đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Cô do dự một lúc lâu, sau đó không nhịn được mà lấy ra một cái bánh bao: “Cái này cho anh.”

Mặt mũi có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ cho một cái, còn lại hai cái là của cha mẹ cô, không cho ai hết.

Thiếu niên nhìn thấy bánh bao thì sợ ngây người, thần sắc rất phức tạp, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện thì cậu đã gặp rất nhiều người đen tối và xấu xa, không ngờ rằng…

“Tôi không cần đâu.”

Cái này quá quý giá.

Lạc Di đã chịu đựng đau lòng đưa cho cậu rồi, thế mà cậu lại không cần sao?

“Ăn đi, nếu như anh đói đến ngất xỉu thì ai sẽ chăm sóc cho ông nội anh? Dù sao đã thiếu nợ rồi, nợ nhiều thêm cũng không sợ nữa.”

Lời này đã thành công thuyết phục thiếu niên, đại ân đại đức không lời nào cảm ơn hết được, cậu nhớ kỹ, sẽ đền đáp lại đại ân cứu mạng này.

Còn có bánh bao ấm nóng ăn quá ngon, đây là thứ ngon nhất mà cậu từng ăn, cuối cùng đến cả đời cũng cảm thấy như vậy.

Ăn ăn một lúc, khóe mắt cậu dần dần ẩm ướt, có loại thả lỏng sau biến cố, cũng có một cảm giác ấm áp an ủi sau khi trải qua sự ấm lạnh của thế gian.

“Em tên là Lạc Di, anh thì sao?”

“Tiêu Thanh Bình.”

Loading...