Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:52
Lượt xem: 2

Lạc Di tò mò mở ra xem, thế mà lại là gạo tinh trắng bóng.

“Cha, sao lại mua nhiều như vậy?”

Mặt mày Lạc Quốc Vinh hớn hở: “Vừa hay có người bán, hai đồng một cân, không cần phiếu lương thực, cha bèn mua luôn năm mươi cân, cho hai chị em con đi học ăn ở trường.”

Ở cửa hàng quốc doanh thì bán 0.13 đồng, cần có phiếu lương thực.

Lạc Di trầm ngâm, cơm gạo tinh ăn thì ngon, nhưng mà ăn không nổi, cô nói: “Gạo thô rẻ hơn, không bằng đổi thành gạo thô, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn.”

Tiêu tiền cho con trai con gái, Lạc Quốc Vinh không hề đau lòng chút nào.

“Chúng ta có thể kiếm được tiền thì ăn ngon một chút, thân thể quan trọng hơn, hai chị em con phải bổ sung dinh dưỡng, các con gầy quá.”

Lạc Di mím mím môi, sống mũi cay cay, cúi đầu tiếp tục xem trong túi, một cái bình giữ nhiệt mới bảy mươi phần trăm, hai cái hộp cơm nhôm, đây đều là để mang đến trường dùng.

Bà cụ Lạc chỉ cho học phí, những cái khác thì mặc kệ, con nhà bác cả đều được chu cấp, nhà bác hai và nhà họ thì không.

Mười cân bông, một chút vải lẻ, mười cái trứng gà, còn có một cái móng giò, một khúc xương!

Lạc Di không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, điên cuồng muốn ăn.

Lạc Quốc Vinh đã tiêu tiền hòm hòm rồi, bán thảo dược được năm tệ sáu hào, thêm một tệ vừa rồi cộng thêm mười tệ lấy từ tay Lạc Xuân Mai nữa.

Nhưng mà ông rất hào hứng, hai hộp cơm này quá thực dụng, bình thường cũng không dễ mua, hôm nay số ông rất may mắn.

Vẻ mặt ông tươi cười như hiến vật quý: “Tiểu Di, con mở hộp cơm ra nhìn xem.”

Vừa mở hộp cơm ra thì đã có một mùi thơm của đồ ăn bay đến, là sáu cái bánh bao trắng trắng tròn tròn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-66.html.]

“Oa ~” Lạc Nhiên trợn tròn mắt, dùng sức hít hà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ thèm thuồng.

Lạc Di sờ lên, thấy vẫn còn nóng, cô lấy một cái bánh bao cho thằng bé: “Ăn đi.”

Nhóc con há miệng cắn một miếng, cắn rách lớp vỏ, nước nhân thịt tan ra trong khoang miệng, ăn ngon muốn khóc.

Lạc Di lại lấy một cái bánh bao cho thầy thuốc Lý, nhưng mà thầy thuốc Lý khéo léo từ chối, ông ấy đã lớn tuổi rồi, đồ ngon thì để cho bọn nhỏ ăn.

“Bác ăn đi, cha cháu thường xuyên ăn nhờ ở đậu chỗ bác, đây là có qua có lại.”

Lúc này thầy thuốc Lý mới nhận lấy, bánh bao ăn thơm ngào ngạt, dư vị còn mãi thôi.

“Quốc Vinh à, con gái cậu hiểu chuyện hơn cậu nhiều.”

“Ha ha ha.” Lạc Quốc Vinh mặt mày hớn hở đắc ý, còn vui hơn cả khi bản thân mình được khen nữa.

“Cha, của cha này.” Lạc Di sẽ không quên cha ruột mình: “Để dành một cái cho mẹ là được.”

Lạc Quốc Vinh lái xe máy kéo, tay không tiện cầm, ông nói: “Con ăn trước đi, lát nữa rồi cha ăn sau.”

Lúc này Lạc Di mới cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng nhỏ với vẻ quý trọng, vỏ mỏng thịt thơm, mùi vị quá tuyệt.

Lạc Quốc Vinh thấy con gái hiếu thuận, trong lòng rất đắc ý:

“Cha đã nói với anh Lý rồi, đến lúc đó bắt ba con gà thả nuôi bên chỗ anh ấy, một con gà thuộc về anh ấy, hai con gà của nhà chúng ta, cho gà ăn giao cho hai đứa các con phụ trách.”

“Vâng ạ.” Trong lòng Lạc Di rất đắc ý, cứ như vậy thì nhà cô có thể ăn trứng gà mỗi ngày, trứng tráng, trừng hầm, trứng luộc đều ngon.

Vẫn phải kiếm thêm tiền nữa!

Loading...