Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:46
Lượt xem: 3
Đường đi gập ghềnh nhấp nhô, xe chạy xóc nảy, Từ Mông bị hành hạ thê thảm, chỗ vết thương đau đến c.h.ế.t đi sống lại, gió lạnh thổi cho cả người mê man, trong lòng càng thù hận người nhà họ Lạc.
Anh ta âm thầm thề, chờ đến khi anh ta xoay người thì nhất định phải cho mấy người nhà họ Lạc này đẹp mặt.
Về phần Lạc Xuân Mai, chẳng qua cũng chỉ là một con khốn! Luôn mồm nói trong nhà rất coi trọng mình, rất chiều chuộng mình, trong nhà cô ta nói một là một mà hai là hai, ha ha ha, thế mà mình cũng ngu ngốc tin tưởng cô ta.
Liễu Diệp vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với anh ta, không ngừng an ủi. Lạc Di nhìn mà không thể hiểu được, biết rõ là đồ đàn ông tồi tệ rồi mà không chịu từ bỏ, đầu óc bị nước vào hay gì?
Dường như Liễu Diệp cũng phát giác được ánh mắt của Lạc Di, cô ấy nhìn lại, khẽ mím mím môi, ánh mắt lấp lóe.
Giống như là cô ấy có ý định khác, Lạc Di cũng chỉ nhìn vào mắt rồi thôi, người ta cũng không phải là ngốc thật, thích thế nào thì thế đó vậy.
Chiếc xe xóc nảy, cảm giác buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái, chợp mắt một lúc trước đã,
Cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến bệnh viện trên huyện thành, cô dụi dụi mắt, sắc trời đã trễ thế này rồi sao?
Lạc Di ngồi thẳng dậy, một luồng hơi lạnh ập đến, không nhịn được mà thân thể run lên một cái, thời tiết sáng và tối bây giờ rất lạnh.
Em trai tựa đầu trên vai cô, đang ngủ rất ngon, cô lay nó tỉnh lại, nhóc con ngủ mơ mơ màng màng, dáng vẻ không biết mình đang ở đâu.
“Đến huyện thành rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-63.html.]
Nhóc con nghe xong thì hai mắt sáng lên, vội vàng nhìn ngó xung quanh, đây chính là huyện thành sao, đường xá thật sạch sẽ, đường phố rất xinh đẹp, bệnh viện to quá.
Sau khi xe dừng lại, Liễu Diệp không kịp chờ đợi nhảy xuống xe, quay người lại đỡ cáng cứu thương, nhưng mà Phương Hải Đông nhìn dáng người mảnh mai của cô ấy, trong mắt hiện lên sự lo lắng, anh ta nói: “Chú Quốc Vinh, thầy thuốc Lý, giúp một tay với.”
Đến cũng đã đến rồi, hai người bị gọi tên cũng không từ chối, giúp đỡ khiêng cáng cứu thương vào bệnh viện.
Lạc Quốc Vinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy con gái hết nhìn trái lại ngó phải, có chút lo lắng: “Tiểu Di, con nắm tay em trai đi ở phía trước, cha nhìn thấy các con mới yên tâm.”
Lạc Di mỉm cười, lôi kéo em trai chạy phía trước.
Tiền là do Liễu Diệp ứng ra trước, chân của Từ Mông tổn thương rất nghiêm trọng, đã xuất hiện triệu chứng phát sốt, bác sĩ nói là nếu kéo dài một đêm sẽ lên cơn sốc.
Nghe bác sĩ nói thế, tất cả mọi người đều giật mình, nghiêm trọng như vậy sao?
Bác sĩ cho hai đề nghị, một là phương pháp bảo thủ, bó thạch cao. Một cái khác là phẫu thuật, nhưng lại có nguy hiểm nhất định, bảo bệnh nhân và người nhà suy nghĩ thật kỹ.
Sắc mặt Từ Mông khó coi vô cùng, cắn răng nói: “Phẫu thuật.”
“Từ Mông.” Liễu Diệp không tránh khói hoảng hốt: “Có nguy hiểm.”
Bác sĩ cũng đã nói như vậy rồi, một phần trăm nguy hiểm cũng phải nói thành trăm phần trăm, Từ Mông cũng là người trải đời, đương nhiên biết đạo lý này.
Vấn đề là, anh ta dị ứng nghiêm trọng với thạch cao! Bây giờ cũng không có vật liệu khác để thay thế.