Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:44
Lượt xem: 2
Lạc Quốc Cường nghĩ nghĩ, mặc dù cậu em út này không đáng tin cậy lắm, nhưng mà tóm lại cũng là người một nhà, phái một người trong nhà đi nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình cũng tốt.
Ông ta kéo Lạc Quốc Vinh sang một bên, dặn dò kỹ càng.
Từ Mông được đưa lên thùng xe của xe máy kéo, có hai người đi theo, một người là Liễu Diệp, một người còn lại là nam thanh niên trí thức tên là Phương Hải Đông, là người có quan hệ tốt nhất với Từ Mông.
Thấy đội trưởng định đi về, không nhắc gì đến chuyện tiền nong, Phương Hải Đông hơi chần chừ một chút rồi nói: “Đội trưởng, tiền thuốc men nên do trong đội chi ra chứ.”
Trong mắt Lạc Quốc Cường lóe lên một sự bực bội, nhưng mà trên mặt lại không để lộ ra: “Các cậu cứ ứng ra trước, đến lúc đó lại tính sau.”
Ông ta nói mơ hồ không rõ ràng, không có một câu trả lời chắc chắn.
Nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, có chút tức giận, nhưng không có ai dám đứng ra nói gì.
Dù sao thì đây là Thôn Lạc Gia, bọn họ chỉ là những kẻ ngoại lai, đấu không lại người địa phương với quan hệ phức tạp ở đây được.
Lạc Quốc Cường chỉ là một đại đội trưởng đội sản xuất nho nhỏ, lại có quyền quản lý bọn họ, huyện quản không bằng hiện quản(*), một câu nói của ông ta cũng có thể giữ bọn họ lại trong cái thôn nhỏ này.
(*) Ý nói quan có to đến mấy thì cũng không ảnh hưởng đến mình bằng người trực tiếp quản lý mình được.
Từ Mông cố nén lại sự nhục nhã, âm thầm ghi thù, anh ta nói: “Thôn trưởng, có thể để cho thầy thuốc Lý đi cùng chúng tôi được không?”
Có thầy thuốc đi cùng, anh ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều, nếu lỡ giữa đường xảy ra vấn đề gì đó thì cũng được cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-62.html.]
Những thanh niên trí thức mồm năm miệng mười cầu xin, Lạc Quốc Cường trầm ngâm một lúc lâu rồi cũng đồng ý.
Thầy thuốc Lý cũng không từ chối, lấy một cái bao tải và chăn đệm từ trong nhà ra, lên xe tìm một góc rồi bọc mình lại.
Lạc Di lôi kéo Lạc Nhiên lặng lẽ trèo lên xe, cười ngọt ngào với thầy thuốc Lý, sau đó cô đẩy em trai đến ngồi giữa, kéo lấy một góc chăn che cả hai chị em, ấm áp rồi.
Cô còn chưa từng được đi đến huyện thành, đi đến mở mang tầm mắt một chút đi.
Phương Hải Đông vừa sắp xếp xong cho Từ Mông, vừa nghiêng đầu thì đã phát hiện có thêm hai nhóc con, anh ta nhíu mày: “Trẻ con thì biết cái gì, nhanh xuống đi.”
Không gian trong thùng xe chật hẹp, người càng đông thì càng chật chội.
Lạc Quốc Vinh nổi giận ngay tại chỗ: “Con tôi muốn đi thì đi, các cậu quản được à? Thật sự coi mình là ông lớn rồi chắc?”
Ông cực kỳ bao che cho con cái, nhìn mấy thanh niên trí thức này không vừa mắt chút nào, người này còn yếu đuối hơn người kia, mưu mô nhiều không đếm hết.
Tên ẻo lả này còn lừa gạt bé gái! Không biết xấu hổ!
Ông vừa nổi giận thì tất cả mọi người không dám lên tiếng nữa, đang nhờ vả người ta, không thể không cúi đầu.
Lạc Di giơ ngón tay cái lên với cha mình, ngầu quá!
Lạc Quốc Vinh được con gái khen ngợi thì đắc ý vô cùng, ngồi lên ghế láu, xuất phát!
Thôn Lạc Gia rất hẻo lánh, lái xe đến công xã phải mất nửa tiếng, đạp xe đạp thì phải một tiếng, đến huyện thành càng xa hơn.