Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:37
Lượt xem: 2
Cô không cách nào có thể thay đổi thế giới, chỉ mong cho thế giới này một chút thiện ý.
Đương nhiên, đối với loại bông hoa sen(*) bên ngoài trắng nhưng bên trong đen này thì không nằm trong phạm vi đó.
(*) Hoa sen trắng: ám chỉ những người bên ngoài thì trong sáng thánh thiện nhưng mà bên trong thì tâm địa đen tối và xấu xa.
Lạc Tiểu Đào cảm nhận được thiện ý mà xưa nay cô ấy chưa từng cảm nhận được, kích động không thôi, trong lòng như được cổ vũ cực mạnh, đánh bạo nắm lấy bàn tay nhỏ của em học, mềm mềm, nho nhỏ, nhưng mà lại tràn đầu sức mạnh: “Chị biết rồi.”
Cô ấy rất thích em họ Tiểu Di!
Lạc Di giúp Lạc Tiểu Đào làm thủ tục nhập học, sắp xếp cho học cũng Lạc Nhiên một lớp, từ nay về sau bốn chị em nhà họ Lạc cùng nhau đi học cùng nhau tan học, tình cảm cũng dần dần được vun đắp, đấy là nói sau.
Lạc Di đã đắc tội với Lạc Xuân Mai triệt để rồi, nhưng mà lúc này Lạc Xuân Mai ốc còn không mang nổi mình ốc, bị cha mẹ nhốt trong nhà, ép hỏi người đàn ông kia là ai.
Ngay từ đầu thì Lạc Xuân Mai liều c.h.ế.t không nhận, sau khi bị Lạc Quốc Cường đánh cho mấy cái tát thì mới nói ra, là Từ Mông.
Lạc Quốc Cường chợt ngộ ra, bảo sao mà thỉnh thoảng con gái lại nói tốt giúp Từ Mông trước mặt ông ta, nghe nhiều thì ấn tượng của ông ta với Từ Mông cũng trở nên tốt hơn, sắp xếp cho Từ Mông làm công việc thoải mái nhất.
Trước đó Lạc Xuân Mai làm rất kín kẽ, Lạc Quốc Cường cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này ông ta nhớ lại, tức đến đau cả ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-58.html.]
Con gái lớn trong nhà không giữ được, nhưng mà ánh mắt của cô ta cũng quá kém, chọn một người phần tử xấu, chỉ có cái mặt còn tạm được.
Nhưng mà mặt đẹp thì làm được cái gì? Có thể làm cơm ăn sao? Tay không thể nâng, vai không thể vác thì chính là một phế vật.
Lạc Xuân Mai không ngừng tẩy não cha mẹ mình, nói Từ Mông không phải là người tầm thường, tương lai nhất định sẽ một bước lên trời, nhà mình phải sớm lấy lòng anh ta.
Nhưng mà những ngôn từ đó không thể thuyết phục được cha mẹ cố chấp, càng không thuyết phục được người có tư tưởng bảo thủ như bà cụ Lạc.
Lạc Xuân Mai bị kéo đi phòng khám chui để kiểm tra thân thể, xác nhận không mang thai thì trực tiếp bị đóng gói đưa đi nhà dì út cô ta ở trên công xã, không cho phép cô ta về nhà, ngăn cách triệt để không cho Lạc Xuân Mai và Từ Mông tiếp xúc với nhau.
Nhà bác cả ầm ĩ, bà cụ Lạc cũng khổ tâm quá độ, hai nhà còn lại ở bên cạnh xem kịch vui, cơm cũng ăn nhiều hơn được một bát.
Lạc Quốc Vinh nhẹ nhõm, thỉnh thoảng lại chạy đến phòng y tế lười nhác.
Trên lò lửa nhỏ đang đun một cái nồi, đun sôi nước, sau đó cho những viên khoai lang và bột mì đã được vắt thành những viên nhỏ vào, chỉ chốc lát sau, một nồi chè ngọt đã ra lò.
Lạc Quốc Vinh cũng không khách sáo, múc ra hai bát to, một bát cho thầy thuốc Lý, một bát cho mình ăn.
Bột mì là ông bỏ ra, khoai lang là của thầy thuốc Lý, không cho thêm đường nhưng mà vẫn rất ngọt, ăn hết sạch sành sanh.
“Cậu lấy bột mì ở đâu ra?” Thầy thuốc Lý có chút tò mò, bà cụ Lạc quản lý rất nghiêm ngặt, nguyên liệu nấu ăn đều khóa lại trong phòng mình, trông coi rất chặt chẽ.