Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:31
Lượt xem: 2
Lúc này bà cụ Lạc mới nhìn thấy đứa cháu này, khẽ nhíu mày hỏi lại: “Hiệu trưởng thật sự nói nó là đứa nhỏ thông minh nhất trăm dặm quanh đây sao?”
“Không ạ.” Lạc Tiểu Binh lắc đầu.
Con trai trưởng Lạc Xuân Bình của nhà Lạc Quốc Cường hừ lạnh một tiếng: “Cháu đã biết là nói khoác mà.”
Lạc Tiểu Binh tiếp tục nói: “Cô bé đã chiến thắng giáo viên, hiệu trưởng đặc biệt phê cho cô bé nhảy lớp, thành bạn học cùng lớp với cháu.”
Người nhà họ Lạc: “…” Thằng nhóc này đang học lớp ba chứ nhỉ?
Hai mắt bà cụ Lạc lấp lóe.
Lạc Xuân Mai há hốc miệng, không phải chứ? “Nó đã làm gì?”
“Làm bài thi của lớp bốn được hai con một trăm điểm.” Đôi mắt của Lạc Tiểu Binh sáng lấp lánh, tràn đầy sự khâm phục: “À đúng rồi, cô bé còn đọc thuộc lòng hai bài thơ, một bài là thơ Đường, một bài là thơ của Chủ tịch, rất dài, nghe nói học sinh lớp năm cũng chưa được học, toàn trường công nhận là cô bé lợi hại nhất.”
Nói đến đây, thằng bé có chút đắc ý nói tiếp: “Khi mọi người biết Tiểu Di là em họ của cháu thì đều muốn kết bạn với cháu.”
Tâm trạng của chị dâu hai rất phức tạp, mình thì sinh ra một đứa ngu ngơ, còn con nhà người ta sao lại ưu tú như vậy chứ?
“Tại sao là muốn kết bạn với cháu?”
Lạc Tiểu Binh không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời: “Bởi vì bọn họ không trèo cao lên được với em họ Di đó ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-55.html.]
Nói thẳng thắn hùng hồn như thế, có vẻ rất có lý.
Lạc Xuân Mai không quen nhìn người khác xuất sắc hơn mình, cũng không thích người khác có được nhiều sự chú ý hơn mình, ngay lập tức nói đến chủ đề khác: “Em họ Di, em giội nước bẩn lên người chị, hẳn là nên xin lỗi chị chứ.”
Từ Mông sẽ không ngốc mà thừa nhận, cũng không có bên thứ ba ở đây, quyền nói chuyện vẫn ở trong tay cô ta.
Lạc Di nhìn cô ta với vẻ thương hại, giống như nhìn một chuyện cười:
“Chị họ à, chị sẽ không thật sự cho rằng ngày hôm đó chỉ có một mình tôi ở đó chứ? Sau đó không xem xét một chút à? có phải là chị ngốc hay không vậy?”
Một chữ ‘ngốc’ kéo dài, giọng điệu có chút mỉa mai.
Đây mới là đòn sát thủ của cô, lúc thời cơ đến thì lấy ra đúng lúc, một chiêu khử địch.
Lời này như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, sắc mặt Lạc Xuân Mai tái đi, lập tức thốt lên: “Cái gì? Còn có người khác? Là ai? Mau nói cho tôi biết.”
Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí cũng thay đổi, như thế bằng với không đánh đã khai.
Sắc mặt vợ chồng Lạc Quốc Cường biến thành màu đen, cô ta mới mấy tuổi chứ, sao lại không biết tự trọng như vậy.
“Tôi là đứa trẻ ngoan biết giữ bí mật, đánh c.h.ế.t cũng sẽ không nói đâu, chị tự đi thăm dò đi.” Khóe miệng Lạc Di là một nụ cười nhàn nhạt, không hề sợ hãi: “Đúng rồi, có thể để bác cả điều tả giúp chị, bác ấy là đội trưởng mà, có nhiều người hơn nữa thì cũng có thể điều tra được rõ ràng.”
Nhiều người hơn nữa? Vậy thì rốt cục là bao nhiêu người? Lạc Xuân Mai sắp không chịu nổi nữa.
Lạc Di nhếch miệng lên: “Cô gái trong sạch trong mắt mọi người đã bẩn từ lâu rồi, cả thế giới đều biết, chỉ có mọi người là không biết thôi.”
Một d.a.o trở tay này, đ.â.m vừa hung ác vừa chuẩn, rất có tư thái của một nhân vật phản diện.