Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:29
Lượt xem: 0
Tiếp theo là mục tiêu nhiệm vụ kiếm chút tiền tiêu.
Giết gà lấy uy! Lần đầu tiên Lạc Xuân Mai ý thức rõ ràng được Lạc Di thông minh như thế nào, tâm tính hung ác ra sao.
Người như thế này một khi có cơ hội thì sẽ một bước lên trời, mà cô ta, tuyệt đối sẽ không cho phép Lạc Di đi học được.
“Em họ Di, em làm loạn như thế, không sợ truyền ra ngoài sẽ bị chê cười sao?”
Lạc Di cố ý gây ra một màn này, chính là làm cho tất cả mọi người biết cô không dễ chọc, đắc tội cô thì tự gánh lấy hậu quả.
Cả ngày cãi nhau làm cho cô rất chán nản.
Lạc Di không hề khách sáo mà đáp trả: “Chị còn không sợ bị người ta làm to bụng thì tôi sợ cái gì?”
Một câu lại một câu to bụng, sắc mặt người nhà bác cả rất khó coi, Lạc Xuân Mai tức giận phủ nhận, Lạc Quốc Cường cũng giữ được bình tĩnh nữa: “Lạc Di, không được phép nói lung tung.”
Mấy năm nay ông ta làm đội trưởng, có chút uy thế, nghiêm mặt thật sự dọa người.
“Bác cả, bác đừng có suốt ngày chỉ lo chuyện trong đội, quan tâm đến cô con gái bảo bối của bác một chút đi.” Lạc Di nở một nụ cười khinh bỉ: “Chị ta ấy, cơm gạo tinh mang đi tặng người ta, tiền cũng xin người ta nhận lấy, người ta cười với chị ta một tiếng thì chị ta nhũn cả xương ra, nào, để cháu cho mọi người diễn một chút người đàn ông đó cười như thế nào.”
Khóe miệng cô nhếch lên, biểu diễn cho mọi người xem một nụ cười tà mị của tổng giám đốc bá đạo ngay tại hiện trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-54.html.]
Cô vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng mà khí chất tà mị thì nắm rất chắc, diễn người đàn ông tự cho mình là đúng sến sẩm và sinh động như thật.
“Phì phì.” Không biết là ai cười phì ra, hiện trường vốn đang nghiêm túc không hiểu sao lại trở nên hài hước.
Thực ra thì đến loại tình trạng này rồi tất cả mọi người đều tin tưởng Lạc Di, chỉ khác là tâm trạng không giống nhau.
Nhà bác cả thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa thẹn thùng vừa tức giận, Lạc Quốc Cường cũng coi như là người có thân phận, rất sĩ diện, con gái gây ra chuyện xấu thì có thể không tức giận được sao?
Nhà bác hai thì dám giận nhưng không dám nói, lấy đồ ăn đồ quý giá trong nhà ra đi lấy lòng đàn ông, thật sự là thấp hèn.
Lạc Quốc Vinh có chút hào hứng truy hỏi: “Tiểu Di, con cũng nhìn thấy sao?”
“Vâng.” Vẻ mặt Lạc Di rất thản nhiên: “Nhưng mà con đã đồng ý với chị họ là không nói tên của tên bám váy đó ra, cha mẹ, con không thể nói cho cha mẹ biết được.”
Sự phẫn nộ của Lạc Quốc Cường xông lên đầu: “Xuân Mai, là ai?”
Ông ta thích đứa con gái này, là bởi vì cô ta ngoan ngoãn và hiểu chuyện, phúc phận đến liên tục, nhưng mà nếu như gây ra chuyện làm nhục gia môn thì ông ta cũng không thể dung túng được.
Lạc Xuân Mai cắn răng nói: “Nó nói lung tung, cố ý nói sang chuyện khác để bản thân có thể thuận lợi nhập học, tự nó không thể có loại khôn vặt này được, là chú ba và thím ba dạy đó.”
Chuyện không có chứng cứ thì chỉ cần cô ta cắn răng không nhận là được.
“Tiểu Di rất thông minh.” Lạc Tiểu Binh vẫn đứng nhìn bất thình lình lên tiếng, chị dâu hai theo bản năng che miệng thằng bé lại, đứa nhỏ ngốc, thà rằng đắc tội nhà chú ba cũng không thể đắc tội nhà bác cả được.