Tên của Lạc Di đăng ký đó, dù cô ở ngành nghề nào thì cô cũng đều là nhân tài trụ cột.
"Viện nghiên cứu máy tính của chúng nồng nhiệt hoan nghênh ba sinh viên các em tham gia." Viện trưởng viện nghiên cứu đặc biệt yêu thích Lạc Di, ông cảm thấy cô đầu óc .
Mấy bên tham gia cuộc chiến cướp bắt đầu nổi dậy.
Tài năng trẻ giỏi ai mà chứ đừng đến một thiên tài quỷ dị như .
Vì để giành , bọn họ bắt đầu cáu giận: "Làm việc ở trường lợi ích gì? Phải đợi mấy năm mới thăng chức giáo sư, còn đáp ứng nhiều tiêu chí khác , quá phiền phức, ở viện chúng như , năng lực sẽ nhiều cơ hội, những tài năng như các em thể bắt đầu ngay các dự án độc lập.”
"Ngành hàng vũ trụ mấy đừng lấn sân nữa, tìm sinh viên của chuyên ngành mấy , đừng tranh với chúng ."
"Em là tiểu sư của !"
"Em là học sinh của trường chúng !"
"Mấy giữ nổi em , em một chuyên gia nghiên cứu máy tính là phù hợp nhất."
"Cái rắm, em chỉ thành tích về máy tính mà còn đạt điểm tuyệt đối môn toán và vật lý, tương lai của em vô lựa chọn, thấy em phù hợp với vũ trụ rộng lớn nhất."
Lãnh đạo ở một bên co quắp khoé miệng, nào tuổi cũng lớn mà còn tranh cãi đến mức tức đỏ mặt, thật sự mất thể diện.
Những trong cuộc thì thấy , họ đang uống và ăn đồ ăn nhẹ.
Món ngon quá, ở ? Sao .
"Các cãi qua cãi như , hỏi qua ý kiến của đương sự ?"
Mấy đang ồn ào tranh cãi đều ngẩn , về phía ba nam nữ đang tụ tập cùng ăn đồ ăn vặt.
Dương Nam Ba chịu ánh mắt của bọn họ, vội vàng vạch rõ quan hệ: “Em là của Đại học Công an.”
Anh bên kỹ thuật nên tranh giành cũng chẳng ích gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-437.html.]
Hàn Á Huy cũng xua tay: "Em ở khoa Tài chính Thanh Hoa."
Vậy nên đừng tìm .
Thật , chỉ dựa kết quả nghiên cứu khoa học , nếu cô nước ngoài cũng mà nghiên cứu khoa học cũng , đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lạc Di cắn một miếng bánh đậu đỏ mang từ nhà đến, gần đây cô dễ đói nên cũng mang theo thứ gì đó để ăn.
Cô nở một nụ thỏ trắng ngây thơ: “Em vẫn còn nhỏ, đừng hỏi, hỏi cũng hiểu.”
Hoàn khác với cô gái điềm tĩnh và tự tin .
Mọi : “...”
Ông Mạc lớn, lắm, hổ là học trò của ông .
Lãnh đạo khẽ lắc đầu: “Các em dự định gì tiếp theo ?”
Dương Nam Bác cùng Hàn Á Huy theo bản năng về phía Lạc Di, ba bọn họ trở thành một tiểu đội, Lạc Di chính là đầu não.
Lạc Di suy nghĩ một chút: "Có ạ, nhưng cũng khá khó, chỉ dựa ba chúng em thì cũng khó thể ."
“Sao ?” Mọi đồng thanh hỏi, ánh mắt lóe sáng: "Chúng thể giúp."
Có kinh nghiệm thành công , nhóm Lạc Di chứng tỏ thực lực của , sẽ ai rằng họ chỉ là mấy đứa trẻ con nghịch loạn nữa.
Một cánh cửa mới mở cho họ.
Lạc Di mím môi: “Em thấy, việc quan trọng nhất là xây dựng một mạng lưới thuộc về đất nước chúng , một mạng lưới kết nối các máy tính với .”
Mọi đều ngẩn , viện trưởng Viện nghiên cứu máy tính buột miệng : "Internet?"
Không hổ là lâu năm trong ngành, là thể hiểu ngay .
.