Lạc Xuân Mai mặc một bộ đồ mới, áo đỏ và quần đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô tươi : “Ồ, bà nội ăn thịt kho tàu nên chị mua cho bà một ít, các em cũng đến ăn chung .”
Cô mở miệng liền dối, cần suy nghĩ.
Lạc Di ngạc nhiên, cô nhướng mày, mời bọn họ ăn thịt? Thật thể tin . “Sao thế? Có chuyện gì xảy ?”
Tâm trạng của Lạc Xuân Mai : “Em nghĩ , chỉ là lâu cả nhà chúng cùng ăn cơm , bà nội chỉ là mạnh miệng chút mà thôi, thật bà quan tâm đến gia đình của em, bà thường xuyên nhắc về bọn em với chị đó. Ngày thường em khuyên chú ba dì ba nhiều một chút, để bọn họ ở bên bà nội nhiều hơn, hiếu thuận với lớn tuổi nhiều hơn."
Những lời của cô , Lạc Di tin dù chỉ một chữ, nhưng cô lười tranh luận với cô : “Ồ, em .”
Lạc Xuân Mai khẽ lắc đầu, lấy một cái gói đưa cho cô: “ , bộ quần áo cho em, tuy là quần áo cũ nhưng thiết thực, em cũng lớn , quần áo quá nhiều miếng vá sẽ khiến chê .”
Lạc Di thích những lời , cô lười biếng mở gói hàng xem, chậm rãi cãi : “Ai sẽ nhạo nhất tỉnh chứ? Quần áo của em tồi tàn đến thì cũng khen ngợi em. Em và chị giống , chị dựa những bộ quần áo để thu hút sự chú ý, còn em dựa thành tích."
Khuôn mặt tươi của Lạc Xuân Mai cứng đờ, c.h.ế.t tiệt!
Cô kìm nén cơn tức giận, như một đứa trẻ hiểu chuyện, “Em Lạc Di , cái miệng của em khiến khác yêu thích tí nào, hầy, thôi quên , em còn trẻ, chị đôi co với em gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-247.html.]
Cô bỏ những lời đạp xe mất.
Lạc Di trợn trắng mắt, xem là kiếm một tiền , trong xương cốt của cô tỏa cái mùi trịch thượng giống như một giàu đang bố thí.
Lạc Xuân Mai kiếm tiền mới ăn diện, đối xử tử tế với bản và gia đình, điều cũng gì sai cả, nhưng việc cô bao nuôi Từ Mông, bố thí cho khác là cái quái gì ?
Lạc Di mặc quần áo cũ của Lạc Xuân Mai, cô cảm thấy ghê tởm.
Một bóng chạy tới, chính là Lạc Tiểu Đào, cô đang định lấy củi, thấy hai chị em liền dừng : “Lạc Di, chị đang cầm cái gì tay ?”
“Quần áo cũ, em lấy ?” Lạc Di tiện tay nhét cái gói đó trong n.g.ự.c cô , “Của em .”
Lạc Tiểu Đào vẫn luôn mặc một bộ quần áo rách rưới, bao giờ mua quần áo mới, buổi tối đem giặt, dù khô thì sáng mai cũng mặc , dễ dàng gì.
Cô cũng chê quần áo mới của khác nên vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn Lạc Di.”
Lúc cô đang định mở gói hàng xem, Lạc Quốc Vinh đạp xe trở : “Lạc Di, Lạc Nhiên, cha về .”
Hai chị em Lạc Di vui vẻ chạy tới, nên họ thấy bộ quần áo cũ trong gói đồ chính là bộ mà Lạc Xuân Mai dùng để cải trang khi đến chợ đen buôn bán, là một bộ chỉnh, đến cả khăn quàng cổ để che mặt cũng .
.