Người xưa câu: Con hư nghĩ còn quý hơn vàng, ý là, từng lầm đường lạc lối mà sửa sai, thì vô cùng đáng trân trọng.
Biết sai thể sửa sẽ vẫn là một công dân và ích.
Mọi đều thể bao dung, vì ruột thể? Nếu thế, vấn đề chắc chắn từ .
Bà cụ Lạc tức nghẹn họng, mặt cũng tái xanh , bà hiểu, vì khi ở riêng, danh tiếng của nhà thằng út lên nhanh thế? Sao nhiều giúp nó thế?
Ông ba thở dài, sang phía Lạc Quốc Cường: “Quốc Cường , cháu là đội trưởng, đừng lợi dụng chiếm lợi của em như thế, mất mặt lắm.”
Thực chính ông cụ cũng xu hướng thiên về nhà Lạc Quốc Cường, để một đội trưởng , chỉ cần năng lực hơn mà còn cần danh tiếng nữa thì mới khiến phục .
Nếu mang nhiều tiếng , nhất là sống ngay thẳng, ai chịu theo đây?
Vì thế, ông ba cho rằng như là đang giúp đứa cháu tiền đồ nhất họ .
Lạc Quốc Cường tức giận nổ phổi, cán bộ thì nên chịu thiệt ?
bất kể trong lòng nghĩ , ông vẫn duy trì nụ mặt: “Chú ba ạ, ở riêng thì tiền nhà nào nhà nấy giữ . Quốc Vinh cũng vất vả, nếu đủ tiền tiêu thì cứ tới với , và các chị dù thắt lưng buộc bụng cũng sẽ giúp chú, chúng là một nhà mà.”
Vừa dứt lời, xung quanh đều xôn xao khen ngợi ông khảng khái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-150.html.]
Bà cụ Lạc hừ lạnh một tiếng, bà sẽ chờ đến ngày nhà thằng út cúi đầu khuất phục bà , đến khi đó, việc sẽ do bà định đoạt.
Lạc Di mà , nhất định sẽ , mơ ghê, nhưng đời đều sẽ xảy đến .
Sau khi chia tiền lợi, công việc trong thôn cũng gác , tết mới tiếp tục.
Thôn dân nhận tiền, bắt đầu chuẩn đón tết, nô nức tới gian hàng mậu dịch để sắm đồ mừng năm mới.
Từ đó, một vấn đề khó khăn là, nhiều thứ mua phiếu khoán, như mua dầu cần phiếu dầu, mua đường phiếu đường, mua vải cần phiếu vải, mua đồ công nghiệp cần phiếu công nghiệp.
Nông dân nào cơ hội phân phối phiếu công nghiệp chứ, nhưng đồ dùng trong nhà ai mà chẳng sắm đồ , ?
Mọi tranh chạy tới nhà họ Lạc, nhờ Lạc Xuân Mai kiếm giùm vài phiếu công nghiệp.
Lý do chuẩn sẵn, cô cha nuôi là cán bộ công xã, còn yêu thương như thì việc kiếm vài tấm phiếu khoán nào khó gì.
Không lấy ư? Nói thế là kiếm cớ từ chối, giúp đỡ bà con xóm giềng .
Lạc Xuân Mai chặn họng, thanh minh thế nào, cô thật sự bản lĩnh đó, bởi vì Vương Hải Thanh chỉ ngoài mặt tỏ quan tâm thôi, thực tình chẳng chút tình cảm nào.
lời thể ngoài ? Cô dối quá nhiều, hình tượng ‘ngôi may mắn’ cũng lập nên, chỉ e sẽ sụp đổ trong giây lát.
Hết cách, Lạc Xuân Mai đành tới hỏi những bạn quen, huy động mối quan hệ của , kiếm vài tấm phiếu khoán công nghiệp, nhưng cũng nhiều lắm.
Vất vả sứt đầu mẻ trán một chút thành quả, lòng bực bội đến độ tối ngủ nổi, mặt nổi mụn, miệng cũng lở nhiệt, nhan sắc cắm đầu lao dốc.