Con ngươi của Nhiếp Khôn Minh trợn to, để ông đếm xem bao nhiêu con , 1, 2, 3...10?
Chắc ông đếm nhầm , đếm nữa.
Kiếm còn nhiều hơn so với ? Bình thường nhiều đến thế !!!
Ông hít một lạnh: “Cháu bằng cách nào thế?”
Cô ăn cướp từ thị trường chứng khoán, tay tàn khốc, nhưng cũng vui vẻ vì cướp từ bọn giặc.
Lạc Di mở to đôi mắt vô tội, : "May mắn ạ."
Nhiếp Khôn Minh: “...” Tin cô mới lạ.
Lạc Di ha ha: "Giúp cháu hỏi một chút, tiền thể dùng để xây dựng hệ thống định vị vệ tinh cầu ? Hẳn thể phóng vài cái vệ tinh."
Nhiếp Khôn Minh sửng sốt.
Đây là bài giảng cuối cùng, Lạc Di cẩn thận tỉ mỉ giảng xong tất cả nội dung, đặt phấn xuống bàn.
Cuối cùng cô một câu: "Thế là dạy xong hết giáo trình , tất cả còn đều dựa sự nỗ lực của chính các bạn, cuối cùng xin chúc tất cả đều thể thực hiện giấc mơ của ."
Cô nhiều, những còn học nhiều lớp học tư tưởng và đạo đức hơn so với cô, tính giác ngộ cũng cao hơn.
Tất cả đều cảm thấy lưu luyến, lớp trưởng tiến lên phía : "Tiến sĩ Lạc, đây là quà của tất cả chúng em dành tặng cô ạ, mong cô nhận cho."
Lần từ biệt, ngày liệu còn gặp ?
Mọi đều phân chia những đơn vị bộ môn khác , tiến sĩ Lạc còn là thuộc ban ngành bí ẩn, tìm cô càng khó.
Ở chung một tháng, tất cả đều nảy sinh đôi chút tình cảm.
Lạc Di ngây ngẩn cả , là một chiếc laptop mới tinh: "Mọi nghĩ gì khi tặng thứ ?"
Lớp trưởng thật sự yêu thích vị giáo sư trẻ tuổi xinh , cô học thức uyên bác còn truyền cảm hứng nữa.
"Có cái , cô thể soạn bài dễ dàng hơn, cũng tiện cho công việc hơn, cô là một giáo sư ưu tú ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1232.html.]
Lạc Di yên lặng, cô thể với bọn họ rằng, đây cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của cô ?
Cô thiếu món , nhưng tiện từ chối một tấm lòng như thế.
"Vậy xin nhận, cũng sẽ chuẩn một phần quà đáp lễ cho , thích gì?"
Mọi mồm năm miệng mười cần, cũng mời cô ăn chung bữa cơm.
Hôm nay lãnh đạo ở đây, tất cả khá cởi mở.
Lạc Di suy nghĩ đồng ý.
Lớp trưởng dùng ánh mắt nóng bỏng cô: "Tiến sĩ Lạc, bây giờ còn là cô trò nữa , em thể theo đuổi chị ?"
Toàn trường nổi lên đầy tiếng mắng mỏ khinh bỉ, con nó, thế mà giành một bước.
Lớp trưởng dương dương đắc ý hất đầu lên, dám đánh dám liều là truyền thống của bọn họ, trúng là sẽ quyết đoán theo đuổi.
Khóe miệng Lạc Di giật nhẹ một cái, rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì ? "Một ngày cô, cả đời cha , , mấy đứa "thầy" đó."
Cô giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn ngón tên với : "Thấy rõ chứ ha ha, đây là nhẫn cưới."
Mọi , nước ngoài phong tục trao đổi nhẫn cưới, nhưng trong nước nha, nhiều nơi còn chẳng thể ăn no, mua nhẫn gì. Có nhiều chỗ giờ ấm no , nhưng chẳng thà mua thêm vài món quần áo xinh .
Vậy nên, căn bản khái niệm nhẫn cưới.
Thôi , phá hoại hôn nhân của khác là vô đạo đức.
Lớp trưởng thất vọng cùng cực : "Cô còn trẻ như vội vã bước phần mộ hôn nhân chứ?"
Một giọng vang lên: "Cô lưu luyến sắc của chứ ."
Một trai tuấn xuất hiện ở cửa, thể như ngọc, mặt như ngọc, khiến cho tất cả đều hai mắt lấp lánh.
Lạc Di chủ động chạy tới nắm tay : "Ha ha ha, đúng đó, chồng chính là hình mẫu lý tưởng của ."
Hai cùng một chỗ liền trở thành một bức họa tuyệt mỹ, khí chất tương tự , đều mang diện mạo ngút trời, chỉ thể dùng một chữ, xứng.
Phía bạo loạn: "Đây là thầy ? Thầy trai thật đó, khí chất cũng đỉnh ghê, đổi thành em em cũng sẽ gả."