Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:55
Lượt xem: 1
Lạc Quốc Cường càng hậm hực, nhà bọn họ còn chưa ra riêng, bốn miệng ăn gia đình thằng ba đều ăn uống không thiếu miếng nào, nhưng làm việc lại không chịu làm.
Cứ có cảm giác ông ta đang nuôi báo cô cả nhà nó vậy.
“Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lí vấn đề này.”
Thôn dân vẫn không chịu buông tha: “Vậy ông nói coi, ông định xử lí thế nào?”
Lạc Quốc Cường chau mày, trừ vào chia lương thực cuối năm? Nhưng tiền với lương thực lại không về tay nhà nó mà vào thẳng tay mẹ mình, trừ của nó có khác gì trừ lương trừ tiền nhà mình.
“Tôi định phái Lạc Quốc Vinh đi đào sông.”
Nhiệm vụ vét lòng sông năm nay đã chia xuống rồi, yêu cầu mỗi nhà phải cử ra một sức lao động, công việc này đặc biệt vất vả, trở về đều gầy hốc hác đi, ai cũng không muốn làm.
Lạc Quốc Cường là đội trưởng, cần ở lại thôn để quản lý thôn dân, mà chú ba nhà ông ta luôn rất ‘lươn lẹo’, vì thế, hàng năm đều do chú hai đi làm.
Nhưng năm nay Lạc Quốc Cường nhất quyết muốn ấn nhiệm vụ này lên đầu chú ba, hòng mong các thôn dân nguôi giận.
Không muốn đi ư, không có cửa đâu.
Bấy giờ mọi người mới chịu buông tay: “Nếu đội trưởng đã nói thế thì cứ làm thế đi, như vậy còn được.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt, xa xa, Lạc Quốc Vinh đang dắt con gái đi về phía này.
Có người châm chọc nói: “Ôi chao, làm việc thì không thấy mặt mũi đâu, đến giờ ăn liền ra ngay, Lạc Quốc Vinh, ông anh giỏi quá nhỉ.”
Lạc Quốc Cường càng bực dọc: “Chú ba, chú làm tôi thất vọng quá rồi, chú…”
Không đợi ông ta nói hết câu, Lạc Quốc Vinh đã hớn hở ngắt lời: “Anh cả, chúc mừng anh nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-118.html.]
Lạc Quốc Cường khựng lại: “Chúc mừng tôi cái gì?”
Lạc Quốc Vinh đẩy con gái lên phía trước: “Chúc mừng anh có một cô cháu gái thông minh tuyệt đỉnh, sau này anh có thể dựa hơi cháu nó được rồi.”
Lạc Quốc Cường: … Nó đang nói tiếng người sao?
Bí thư chi bộ thôn cũng nghe không nổi nữa, bèn ngắt lời: “Lạc Quốc Vinh, anh đang nói linh tinh gì thế?”
Lạc Quốc Vinh hô to một tiếng, hào hứng lấy ra một thứ: “Xem này, đây là cái gì?”
Bí thư chi bộ thôn đang đứng ngay trước mặt ông, theo bản năng liền chăm chú ngó vào: “Xác nhận miễn học phí một năm cho em Lạc Di, học sinh trường tiểu học Hồng Tinh của công xã Đông Phong.”
Ông ta ngây người, cúi đầu nhìn cô bé đang xấu hổ ngại ngùng xoắn tay: “Là giả phải không?”
Lạc Quốc Vinh cười ha hả, gí sát tờ giấy chứng nhận vào mặt ông ta: “Nhìn cho rõ này, đây chính là dấu mộc của phòng giáo dục huyện nhé.”
Đúng vậy, đây là dấu mộc đỏ.
Bí thư chi bộ thôn không dám tin vào mắt mình, một cô bé con tầm thường, sao lại có thể được phòng giáo dục huyện quan tâm đến thế? Lại còn miễn học phí?
Miễn học phí là chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn là vì sao việc này lại được các ban ngành phía trên biết đến mà kí giấy này?
“Lạc Di nhà ông đã làm gì mà được như thế?”
Lạc Quốc Vinh dương dương tự đắc vẫy ra một giấy khen, mọi người tranh nhau xô lại gần, ối chà, lại là giải nhất cuộc thi tính nhẩm.
Lần trước cũng là một cuộc thi tính nhẩm nhỉ?
Thực ra bọn họ cũng chẳng biết thi tính nhẩm là cái gì, cũng không cảm thấy nó có gì quan trọng, chỉ cho rằng nó cũng như mấy trò hát nhảy khiêu vũ gì thôi.
Đó chẳng phải là đứng đầu kì thi học tập, hơn nữa, ngay cả với kì thi học tập thì bọn họ cũng chẳng để tâm nhiều lắm.