Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:49
Lượt xem: 2
Tiêu Thanh Bình vội bước tới đón: “Ông, đây là Lạc Di, người mà cháu nói với ông đó.”
“Cháu chào ông ạ.” Lạc Di vừa nhìn ông cụ liền biết không phải người thường, phong thái này chính là phong thái của phần tử trí thức cao cấp nhỉ.
Nhưng ở thời đại này, phần tử trí thức chính là tầng lớp lót đáy trong số chín loại người thối tha, địa vị xã hội rất thấp.
Ông cụ Tiêu trông rất hiền lành, nhìn thấy có khách tới cửa thì rất vui sướng: “Xin chào, xin chào, thì ra cháu đây là Lạc Di hả, trông thật xinh đẹp quá, cảm ơn cháu đã chỉ cho ông, mau vào nhà đi, ông mời chén nước.”
“Dạ thôi ạ, chúng cháu phải đi rồi.” Lạc Di cười tít mắt, nói, “Lần sau có cơ hội tới thị trấn, cháu sẽ đến làm khách ạ, đến khi đó ông đừng chê cháu phiền nha.”
Thấy cô bé hoàn toàn không ngại không chê, ông cụ Tiêu mới giãn mặt thoải mái: “Nhà này chào mừng cháu tới bất cứ lúc nào, nhất định phải học cho giỏi, có gì không hiểu có thể tới hỏi ông, trước đây ông…”
“Ông.” Tiêu Thanh Bình nhíu mày, ông nội cậu vốn là giáo sư đại học, lại bị học sinh của mình ‘đả đảo’, thành tầng lớp cặn bã nhất xã hội, phải đi quét đường, người người đều có thể giẫm đạp.
Hai ông cháu đã chịu nhiều khổ sở, cho nên ở ngoài luôn nói năng và hành động rất thận trọng, nếu để người ta nghe thấy…
“Ông Tiêu ơi, ngoài này hơi lạnh, ông còn chưa khỏe, hãy về nhà nghỉ ngơi nhé.” Lạc Di vờ như thể chưa nghe thấy gì, cô lấy một bịch kẹo hoa quả, bốc một nắm nhét vào tay ông cụ, “Cuộc sống lúc nào cũng cần chút gì ngòn ngọt, ông nếm thử nhé.”
Chỉ cần sống sót qua giai đoạn này là có thể nghênh đón ánh rạng đông hi vọng rồi.
Vì thế, nhất định không thể gục ngã trước khi bình minh tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-115.html.]
Mọi người đã chờ ở điểm tập kết, thấy hai thầy trò xách theo cả bao đồ thì đều giật mình.
Vương Hoa cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ, mua một đống đồ như thế mà còn có mặt mũi khóc lóc than nghèo kể khổ với lãnh đạo? Thật mất mặt.”
Lạc Di lạnh lùng đốp chát: “Mua đồ giùm người trong thôn đó, chúng tôi tuy nghèo nhưng chưa từng trộm cắp gian lận, làm sao mà mất mặt? Đâu có giống ai đó, vu hãm người khác ăn trộm, cuối cùng lại phải vào ăn cơm tù…”
Không đợi Lạc Di nói hết câu, Vương Hoa đã nhảy lên máy kéo, lầm bầm trong miệng: “Chả hiểu mày đang nói cái gì.”
Lạc Di liếc xéo một cái, chút bản lĩnh đó mà cũng dám đấu khẩu với cô?
Dọc đường về, Lạc Di lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đầu óc không ngừng suy tính, mấy thứ này không thể mang thẳng về nhà, tốt nhất là đưa tới phòng y tế của bác Lý đi.
Phiếu công nghiệp rất có tác dụng, có thể lợi dụng được nhiều việc đây, nếu dùng khéo, cục diện nhà họ Lạc sẽ thay đổi theo ý cô.
Đối với lối hành xử bất công của người nhà họ Lạc, Lạc Di đã ngứa mắt lâu rồi, đây là cơ hội làm to chuyện, đảo lộn tình hình một phen.
Trong đầu chợt lóe lên một diệu kế, khóe miệng cô hơi cong cong, cứ làm vậy đi.
Xa xa ở thôn Lạc Gia, người nhà họ Lạc không biết vì sao lại đồng thanh hắt hơi một cái, vội vàng kéo vạt áo cho chặt, hôm nay gió lạnh quá.
Máy kéo chở nhóm thầy trò đến trạm xe bus của công xã, sau đó ai tự về nhà nấy.
Gió lạnh u u thổi, Lạc Di túm chặt vạt áo, kéo sát người, nhìn bao tải đồ trên mặt đất, cảm thấy khó nghĩ quá.
Nặng thế này, mang về bằng cách nào? Kéo lê?