Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:47
Lượt xem: 3

Bồn rửa mặt tráng men, cốc tráng men, khăn mặt, phích nước nóng, đồng hồ đeo tay, xe đạp, tất cả những đồ dùng hàng ngày đều cần dùng phiếu công nghiệp để mua, mua một cái đồng hồ đeo tay đã cần 12 phiếu công nghiệp rồi, mua một chiếc xe đạp phải 50 phiếu.

Nông dân không có nguồn lấy phiếu công nghiệp nên muốn mua những thứ này rất mất công.

Hai vị bác sĩ kia lập tức đồng ý ngay, bọn họ có hộ khẩu thị trấn, mỗi tháng đều có phiếu, mỗi nhà đều có công nhân, cho nên không thiếu phiếu công nghiệp.

Cuối cùng, hai bên thống nhất đổi một chiếc đồng hồ để bàn lấy 43 đồng tiền mặt, 20 phiếu công nghiệp, 5 phiếu thịt, 5 phiếu vải.

Song phương đều hài lòng.

Toàn bộ quá trình, bên bán đều do Lạc Di đứng ra trao đổi với các bác sĩ, cô nói năng mạch lạc, có trật tự, không hề để lộ chút sợ hãi nhút nhát.

Hiệu trưởng Ngô chứng kiến toàn bộ, cảm thấy rất phục, học sinh của mình thật lợi hại.

Mà đây mới chỉ là bước đầu, tiếp theo đó, hành động của Lạc Di mới càng khiến mọi người hoa mắt.

Cô xách bao tải tới bách hóa, nhanh nhẹn mua rất nhiều hàng, còn dựa vào vẻ ngoài đáng yêu, nói mấy câu ngọt ngào lấy lòng mậu dịch viên, để người ta bán một ít vải có chút tì vết, bị xếp vào loại tiêu thụ nội bộ cho mình, vừa rẻ lại vừa không cần phiếu.

Hiệu trưởng Ngô cùng Tiêu Thanh Bình đi theo, chỉ biết há hốc miệng nhìn, đi từ khiếp sợ đến c.h.ế.t lặng, trên đời này, liệu có việc gì làm khó được cô bé này không nhỉ?

Bán đồ có thể khiến đối phương móc tiền vẫn hào hứng vô cùng.

Mua đồ cũng có thể khiến mậu dịch viên tươi cười chủ động đưa ra hàng rẻ cho mua.

Đây cũng coi là thiên phú đi nhỉ.

Hai thầy trò đi sau chịu trách nhiệm xách đồ, thuận tiện tranh thủ mua hời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-114.html.]

Tiêu Thanh Bình cũng mua được khá nhiều thứ, ăn, mặc, dùng, sắp sang năm mới rồi, mua chút đồ làm quà cho ông nội một cái tết vui vẻ.

Hiệu trưởng Ngô là người độc thân, mọi việc đều phải tới tay, cho nên cũng chọn mua ít đồ dùng hàng ngày, tranh thủ mua được một đôi giày vải dính chút tì vết, ông ấy vui vẻ lắm.

Cần biết một điều, người bình thường tới cửa hàng mậu dịch mua đồ luôn phải tươi cười nịnh nọt những mậu dịch viên ở đó mà cũng chưa chắc đã mua được đồ đúng ý đâu.

“Lạc Di này, sao em không phải là con gái thầy nhỉ.”

Cảm giác được hưởng phúc lây thế này thật sung sướng, hiệu trưởng Ngô cảm thấy thứ mình thiếu chính là một cô con gái tài giỏi như vậy đấy.

Lạc Di thu mua được một bao tải hàng, nhưng chớ thấy nhiều mà tưởng tốn kém lắm, tổng thiệt hại mới chỉ chừng chục đồng thôi.

Tiền vào thời này quả thật rất có giá trị.

“Ban ngày ban mặt thầy nói mớ gì thế, đến vợ còn chưa có mà thầy đã muốn có con gái sao.”

Ôi chao, lời này đ.â.m trúng chỗ đau của hiệu trưởng Ngô rồi.

Mua xong đồ, Tiêu Thanh Bình cũng đến lúc phải về, nhà cậu ở ngay bên cạnh khu nhà vệ sinh công cộng, đó là một gian nhà trệt nho nhỏ.

Cậu lóng ngóng bảo: “Hay là hai thầy trò vào ngồi chơi uống nước?”

Lạc Di vừa định đồng ý, hiệu trưởng Ngô đã nhắc nhở: “Đến giờ hẹn rồi đó.”

“Để lần sau nhé.” Lạc Di xua tay với cậu, hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, phải về rồi.

“Thanh Bình à.” Chợt một giọng già nua vang lên.

Đó là một cụ ông có mái tóc trắng xóa, mặt bủng beo bệnh tật, vô cùng tiều tụy, nhưng tư thái lại rất nho nhã.

Loading...