Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:16
Lượt xem: 2

Lạc Di, người vừa thay mặt mọi người tranh thủ đến quyền lợi này, cũng đã thu thập được vô số thiện cảm.

Cô đứng đó, môi nở nụ cười thoải mái, nhưng lòng thoáng nghi hoặc, cuộc thi kiểu này như là những lượt lựa chọn từng bậc từng bậc, rất là nghiêm ngặt, không biết ý đồ cuối cùng là gì?

Hiệu trưởng Ngô lau mồ hôi, vừa rồi thầy đã hồi hộp đến vã mồ hôi lạnh, giờ mới có thể thở ra một hơi, nhưng trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Đứa nhỏ này gan lớn quá.

Nhưng ở đời là thế, liều mới có ăn, lần này Lạc Di cược thắng rồi, được lãnh đạo chú ý tới, cũng nhận được thiện cảm từ phía thầy cô và các bạn học nhiều nơi.

Bởi vậy, sau này thôn Hồng Tinh không dám đụng vào cô bé, thậm chí còn phải hỗ trợ.

Đây là vô tâm gieo hạt thành rừng, hay là có tâm phòng bị? Hiệu trưởng Ngô không khỏi nghi ngờ.

Nhưng khi thấy nụ cười xán lạn trên gương mặt cô học trò nhỏ, ông ấy lại mỉm cười, đáp án là gì đã không còn quan trọng.

Lạc Di hớn hở nắm chặt phần thưởng của mình, chiếc đồng hồ bàn Tam Ngũ, cô yêu thích vuốt ve không rời tay, đường cong của nó mới mượt mà làm sao, lớp mạ này mới sáng bóng làm sao.

Chỉ có lúc này, cô mới trông như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích.

“Thầy hiệu trưởng ơi, em muốn bán phần thưởng này đi, thầy có cách nào không ạ?”

Nếu không có, cô tính đến bệnh viện dạo một vòng, tìm vị bác sĩ trưởng khoa lần trước.

Nếu vẫn không được thì tìm cách đến chợ đen.

Hiệu trưởng Ngô ngây ra: “Chẳng phải em rất thích nó sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-112.html.]

Đó là phần thưởng lớn đầu tiên của cô bé, rất có giá trị kỉ niệm mà.

“Có thích đến mấy cũng chẳng giữ được đâu thầy, chi bằng đổi ra tiền.” Lạc Di quá rõ tính cách của bà cụ Lạc, thứ đồ ‘xa xỉ phẩm’ cỡ này, kiểu gì bà ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Hơn nữa, trong túi có tiền mới yên tâm được.

Hiệu trưởng không thể không thừa nhận, Lạc Di là đứa trẻ tỉnh táo và lí trí nhất mà ông ấy từng biết.

Quả nhiên, ai sinh thì giống người đó.

Nhóm trung học cơ sở còn đang trao giải, Lạc Di nghe được một cái tên quen thuộc: “Giải nhất, em Tiêu Thanh Bình.”

Từ xa xa, cô phóng mắt nhìn về phía bóng dáng thiếu niên cao gầy, lòng tràn đầy vui sướng, bạn của cô cũng rất giỏi đó.

Tiêu Thanh Bình cũng nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt Lạc Di, cậu mỉm cười đáp lại.

Tiêu Thanh Bình rất khiêm tốn, nhưng cậu là người nộp bài thi đầu tiên, cũng là người có điểm số cao nhất, rất được chú ý. Được lãnh đạo biểu dương, còn hỏi cậu có yêu cầu gì không, Tiêu Thanh Bình nghiêm túc nói một câu ngắn gọn: “Em chỉ muốn cống hiến sức mình cho tổ quốc.”

Cảnh giới quả nhiên không tầm thường, lãnh đạo nghe xong thì vô cùng vui mừng, liên tục khích lệ cậu mấy câu.

Sắc mặt Tiêu Thanh Bình vẫn bình lặng, nhưng thầy chủ nhiệm lớp cậu ngồi dưới kia như trút được gánh nặng, âm thầm vui vẻ thay cậu học trò thiên tài.

Nhận được những lời khen này từ các vị lãnh đạo, tình cảnh của Tiêu Thanh Bình từ nay sẽ tốt hơn nhiều rồi.

Khi kết thúc lễ trao giải thì cũng đã tới giữa trưa, chẳng mấy khi tới thị trấn, mọi người đều muốn đi dạo một vòng.

Vì thế, các thầy cô và học sinh chia làm mấy nhóm nhỏ, cứ một thầy trông coi một trò, Lạc Di thì do hiệu trưởng Ngô trông nom.

‘Lạc Di.” Tiêu Thanh Bình thận trọng xách một hộp nhỏ đi tới, “Em chuẩn bị về à?”

Loading...