Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:13
Lượt xem: 2

Lạc Di nghe thấy tên mình, khóe miệng cong cong, mỉm cười nhẹ nhàng đứng lên, cúi đầu chào xung quanh một cái, rất là chuyên nghiệp.

Cô bước lên khán đài, lại cúi mình chào, nhận giấy khen trong tay vị lãnh đạo nọ: “Cảm ơn ạ.”

Hành vi cử chỉ của cô học trò nhỏ này rất điềm tĩnh, tự nhiên, không hề co quắp, cũng không kiêu căng hợm hĩnh, khiến người ta nhìn vào đều vô thức nảy sinh tình cảm.

Người chủ trì chủ động tạo cơ hội cho cô: “Em Lạc Di, mời em phát biểu vài câu, giới thiệu một chút về bản thân đi.”

Lạc Di nhanh nhẹn nói: “Chào các thầy cô và các bạn, em là Lạc Di, học sinh lớp ba trường tiểu học Hồng Tinh của công xã Đông Phong, hẳn mọi người đều chưa từng nghe nói đến em, điều này rất bình thường, bởi vì nhà em nghèo lắm, không có tiền đóng học phí, em chỉ vừa nhập học nửa năm…”

Nghèo chẳng có gì mất mặt cả, thành tích kém mới mất mặt.

Cả hội trường ồ lên, mới nhập học nửa năm? Không phải chứ? Vậy thì cô nàng quá là xuất sắc rồi, tính nhẩm vừa nhanh vừa chuẩn, nếu mà nhập học sớm, chưa biết chừng còn tốt hơn nữa.

Các vị lãnh đạo cũng rất bất ngờ, đứa bé này ăn mặc rất mộc mạc, nhưng hành vi cử chỉ và cách nói năng đều rất điềm tĩnh thong dong, không giống một đứa trẻ nông thôn, càng không giống một học sinh tiểu học mới nhập học.

Không biết cha mẹ con bé là người thế nào.

Lạc Di tỏ ra rất khiêm tốn: “Em nhận được sự quan tâm và hỗ trợ nhiệt tình của các thầy cô trong trường nên hôm nay mới có thể đứng ở đây. Tại đây, em xin cảm ơn tất cả những cá nhân đã từng giúp đỡ em đến trường, em sẽ nỗ lực học tốt, phấn đấu trở thành một thành viên tốt, cống hiến hết sức mình cho xã hội, cho tổ quốc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-111.html.]

Tuy nghèo nhưng lại không thấy một chút co ro rúm ró sợ sệt, tâm tính bình thản, trân trọng và biết ơn người đã giúp mình, lại còn không ngừng vươn lên tiến xa hơn nữa, đó chính là hình tượng mà Lạc Di muốn lập nên ở đây.

Cô đã thành công trở nên nổi bật giữa đám học sinh này, để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng vô số người.

Các vị lãnh đạo luôn rất thích những học sinh biết tấn tới, có người chợt hỏi: “Em Lạc Di, em có yêu cầu gì không?”

“Yêu cầu ạ?” Lạc Di suy nghĩ một chút, ngó lơ hiệu trưởng Ngô ngồi dưới khán đài đang điên cuồng lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ: “Nếu như có thể, xin hãy cho những học sinh nhà nghèo nhưng học giỏi thêm nhiều cơ hội hơn ạ, ví dụ như, miễn giảm học phí.”

Đề nghị vừa nghiêm túc lại rất trang trọng này được thốt là từ một cô bé xinh đẹp hoạt bát như thế, hẳn sẽ không khiến người ta thấy phản cảm, dù đó là một yêu cầu mang tính phổ quát.

Vị lãnh đạo nọ mỉm cười, cô bé này thú vị đấy, rất biết nói năng, lại không mất thiện lương, tranh thủ quyền lợi cho mình nhưng vẫn không quên những người đồng cảnh ngộ.

Hơn nữa, cô bé rất biết chừng mực, không đưa ra yêu cầu quá mức.

Ông ấy bèn đảm bảo với cô: “Ba học sinh xếp hạng cao nhất hôm nay, không những nhận được suất đại diện cho huyện ta tham dự cuộc thi của thành phố mà còn được miễn học phí một năm.”

Đây thật đúng là một niềm vui lớn bất ngờ đối với các học sinh, các em đều mừng rỡ vỗ tay nhiệt liệt.

Đối với học sinh nhà nghèo, miễn học phí, dù chỉ một năm thôi cũng đã là chuyện may mắn vô cùng, vì như thế, áp lực tài chính trong nhà đã giảm nhiều.

Đối với những học sinh có gia cảnh khấm khá, miễn học phí một năm thì cũng tiết kiệm được một số tiền không nhỏ, đủ để ăn thêm mấy bữa thịt rồi, như vậy cũng rất tốt.

Loading...