Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:12
Lượt xem: 1

Hiệu trưởng không biết nên nói gì với cô học trò này nữa.

Lạc Di lấy ra năm hào, híp mắt cười nói: “Thầy hiệu trưởng ơi, chúng em không ra cổng trường được, thầy mua giúp em hai cái bánh được không ạ?”

Đây là số tiền sáng nay Ngô Tiểu Thanh đã nhét riêng cho cô, để cô lên thị trấn mua gì đó ăn dằn bụng.

Hiệu trưởng Ngô thở dài, đứa nhỏ này vô tư quá, chẳng biết lo lắng là gì.

Ông ấy ra ngoài cổng, lát sau đã mang về cho Lạc Di hai chiếc bánh kếp hành lá, còn nóng hôi hổi.

Ông không chịu lấy tiền của Lạc Di, bốn xu một cái, không đắt: “Đây, thưởng cho em, gần đây luôn làm rất tốt.”

Nhờ gia đình Ngô Tiểu Thanh giúp đỡ, hiệu trưởng Ngô mới được đi học, mới có ngày nay, hôm nay mua cho con gái ân nhân chiếc bánh hành mà thôi, có đáng là gì?

Lạc Di thấy thầy ấy kiên quyết như thế cũng không cố nhét tiền trả, sau này có cơ hội thì báo đáp lại cũng được.

Cô chia cho Tiêu Thanh Bình một chiếc bánh, cậu không chịu nhận, lần nào cũng ăn đồ của cô ấy, như vậy sao được?

“Bánh này để lạnh không ngon đâu, anh mau ăn đi, sau này mời em ăn đậu hủ non nhé?”

Đã nói đến nước này, Tiêu Thanh Bình cũng không tiện từ chối: “Vậy được.”

Bánh kếp hành lá làm bằng bột mì với hành tươi có đánh trứng vào, được rán vàng ruộm, nóng hổi, cắn một miếng, ngoài giòn trong xốp, miệng đầy hương hành cay cay thơm thơm, đặc biệt ngon miệng.

Bơ và trứng tan trên đầu lưỡi, bụng ấm sực lên, cảm giác thật hạnh phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-110.html.]

Đứng trò chuyện một lát, đã đến giờ thu bài, các thí sinh nối đuôi nhau đi ra, sau đó chạy về phía thầy cô mình, thần sắc khác nhau, có buồn có vui, cũng có bất an.

Vương Hoa và Tôn Quỳnh một trước một sau đi tới, Vương Hoa trông có vẻ hốt hoảng, bước chân lảo đảo, như là đang đi trên mây.

Thầy giáo đi cùng quan tâm hỏi tình hình cuộc thi, Tôn Quỳnh chỉ lắc đầu: “Em làm bài không tốt lắm.”

Tuy có thất vọng nhưng cũng không sao, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi không liên quan đến bài vở và thành tích ở trường.

Thi không tốt cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả trên lớp.

Vương Hoa từ đầu đến cuối chỉ im lặng, sắc mặt cực kì khó coi.

Mấy thầy cô nhìn nhau, đều hiểu được.

Có nhân viên của trường học ra mời các thầy cô và thí sinh vào hội trường, bài thi đã chấm xong, hiện giờ đã đến lúc tuyên bố thành tích và trao giải.

Đầu tiên là công bố ba thí sinh đứng đầu của tổ tiểu học.

Giải ba là Trương Dược Sinh, trường tiểu học thị trấn, cậu bé được gọi lên đài lĩnh thường thì căng thẳng đến độ bước đi cùng tay cùng chân, lập bập mãi không nói được một câu.

Giải nhì là Đỗ Quyên, trường tiểu học công xã Lâm Giang, cô bé xấu hổ nói một tiếng cảm ơn, mặt đỏ bừng lên vì vui vẻ và ngại ngùng, trông rất đáng yêu.

“Giải nhất là…” Người chủ trì dừng một chút như khơi lên tò mò, quay xuống cười cười với người ngồi dưới khán đài, khiến tất cả đều hồi hộp hẳn lên, sẽ là ai nhỉ?

“Là em Lạc Di của công xã Đông Phong, chúc mừng em, mời lên đây lĩnh thưởng.”

Tất cả thầy cô và thí sinh đều rướn cổ tìm kiếm người giải nhất vừa được xướng danh, cái tên này nghe lạ lắm, hẳn là nhân tài mới xuất hiện.

Trước đó, các thầy cô từng có đánh giá, Trương Dược Sinh và Đỗ Quyên rất có thể đứng đầu, thành tích học tập của hai trò này đều rất tốt, rất nổi tiếng ở công xã, còn cái tên Lạc Di này, thật tình chưa từng nghe nói đến.

Loading...